Sau khi ba mẹ tôi sang tên căn biệt thự cho tôi, bố mẹ trai lập tức chạy đến tham quan.
Họ thẳng thừng phân chia phòng ngay trước mặt tôi:
“Phòng ngủ chính sáng sủa, tôi với bố chồng con ở đây.”
“Phòng trẻ con cũng không tệ, cho trai con và đứa nhỏ ở.”
“Còn phải giúp việc, chứ nhà lớn thế này bọn tôi không kham nổi đâu.”
Tôi mỉm nhạt, tay siết chặt, đẩy cửa ra:
“Nhà này là của tôi, mau cút hết ra ngoài!”
1
“Mấy căn biệt thự kiểu này vị trí cũng thường thôi, quanh đây chẳng có lấy một công viên, sau này tôi biết nhảy quảng trường ở đâu đây?” – mẹ của Thẩm Thanh bĩu môi than thở.
Tôi hơi nhíu mày.
Kể từ khi tôi cho trai biết ba mẹ tôi đã sang tên căn biệt thự này cho tôi, bố mẹ ta cứ nằng nặc đòi đến xem.
Ban đầu tôi hơi khó chịu, ta cam đoan bố mẹ chỉ đến một chút rồi đi, nên tôi mới đồng ý đưa họ qua.
Vừa bước chân vào nhà, bố mẹ ta đã bắt đầu chê bai đủ kiểu.
Nào là nhà rộng quá, dọn dẹp mệt, nào là không tiện bằng căn hộ cao cấp, rồi thì quanh đây không có quảng trường, không nhảy .
Tôi âm thầm nghĩ, nhà họ đến tiền cọc còn không lo nổi, đến nhà cưới cũng phải dựa vào nhà tôi, mà cũng chê lên chê xuống ghê thật.
Tôi cố nhịn cơn giận, gượng gạo nặn ra nụ :
“Dì à, nhà gần biển, muốn vận thì ra bờ biển đi dạo cũng rất tốt cho sức khỏe.”
Bà ta hừ lạnh: “Biển thì có gì hay ho, nhà tôi từng thấy nhiều rồi!” – rồi sải bước vào trong.
Thẩm Thanh ghé tai tôi nhỏ giọng: “Mẹ chuyện hơi khó nghe, lòng dạ không xấu, em đừng để bụng nhé.”
Tôi không đáp, chỉ liếc ta một cái.
Dù bố mẹ ta miệng thì chê khi vào nhà, mắt vẫn sáng rỡ không giấu nổi.
Căn biệt thự này ba mẹ tôi chuẩn bị riêng cho tôi nhà tân hôn, đầu tư rất nhiều tâm huyết.
Sofa da thật nhập khẩu từ Ý, nội thất đồng bộ đầy đủ, đèn chùm là pha lê Tiệp Khắc do ba tôi nhờ người quen đặt mua.
Tổng chi phí gần cả triệu.
Ban đầu, ba mẹ tôi cũng từng do dự với Thẩm Thanh.
Anh ta xuất thân bình thường, bố mẹ đều là công nhân thất nghiệp, mẹ bán lòng lợn ở chợ, bố thì thất nghiệp, suốt ngày chơi bài.
Anh ta còn có một người trai, cũng chẳng ăn gì nên hồn, từng chạy giao hàng, sau bảo vệ khu dân cư.
Nhưng vì Thẩm Thanh đối xử với tôi rất tốt, lại là người tử tế, tôi đã năn nỉ mãi, ba mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.
Ba tôi từng dặn dò:
“Ba không chê nhà người ta nghèo, sợ hai bên không môn đăng hộ đối, sống với nhau sau này sẽ khó.”
Lúc ấy tôi mải mê đương, chẳng nghe vào tai.
Đến giờ gần tính chuyện cưới xin, tôi mới dần thấm nỗi lo của ba ngày trước.
Nói thật, tôi thật sự không thích bố mẹ Thẩm Thanh chút nào.
“Này Tiểu Thanh, mau lại đây xem phòng ngủ chính này! Cái giường to ghê, rộng hơn nhà mình nhiều luôn!”
Mẹ Thẩm Thanh hí hửng gọi từ trong phòng ngủ ra, tôi vừa bước tới thì suýt phát điên.
Bà ta dám nằm luôn lên bộ drap lụa tơ tằm mà mẹ tôi chuẩn bị riêng cho tôi, chân còn chưa tháo giày, cả bùn đất in đầy ra giường.
Thẩm Thanh thấy cũng không ngăn lại.
Tôi định mở miệng thì bà ta đã như ra lệnh:
“Tiểu Hứa à, phòng này hướng nắng tốt, biết đó, tôi với ba nó già rồi, xương khớp yếu, hễ trời âm u là lại nhức mỏi…”
Tôi nhíu mày. Liên quan gì đến tôi? Sao bà ta kể cho tôi nghe?
Tôi quay sang Thẩm Thanh, ta cúi đầu im lặng.
“Từ nay tôi với ba chồng ở phòng này luôn nhé.
À mà, nhà to thì phải người giúp việc đấy, không là dọn chết.”
Tôi sững người, vội vàng giải thích: “Dì ơi, đây là nhà tân hôn của cháu với Thẩm Thanh mà—”
“Tôi biết. Nhưng hai người trẻ mà ở nhà to thì trống vắng quá, chẳng có hơi người gì cả!
Thanh niên bọn chẳng hiểu gì về cuộc sống cả, không có người lớn bên cạnh thì sao gọi là nhà?
Chưa nghe câu ‘trong nhà có người già, như có báu vật’ à?”
Bà ta một thôi một hồi, tôi hoàn toàn không chen lời nào.
Tôi khẽ huých tay Thẩm Thanh, ra hiệu giúp mình.
Nhưng người luôn dịu dàng quan tâm tôi ấy, hễ bố mẹ đến là như biến thành người khác, chỉ biết im lặng cúi đầu.
Bạn thấy sao?