Tôi Mua Nhà Cô [...] – Chương 9

“Mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà con đã kết tội chị mình sao? Con không hiểu chị con là người như thế nào à? Làm sao nó có thể đẩy Dương Mẫn . Đừng vội trách lầm chị con.” – Mẹ tôi lên tiếng

“Còn điều gì cần điều tra nữa? Biết bao nhiêu người tận mắt chứng kiến, ai cũng ta đẩy Mẫn Mẫn. Chẳng lẽ tất cả đều nhầm?”

“Ba mẹ bênh cũng phải có giới hạn chứ!” – Lý Thừa giận dữ

“Nhà các người mà không bồi thường cho chúng tôi 2 tỷ thì đừng mong chuyện này yên. Tôi nhất định bắt con nhà mấy người vào tù! Ôi cháu trai tội nghiệp của tôi…” – Mẹ Dương Mẫn rít lên cay độc

Cảnh sát cũng đến kịp lúc.

“Cô Lý Noãn, bị nghi ngờ có hành vi cố ý tổn cho Dương Mẫn, mời theo chúng tôi về việc.”

Tôi nắm tay mẹ trấn an:

“Mẹ, không sao đâu, con không đẩy người.”

Tôi cúi xuống thì thầm bên tai mẹ:

“Mẹ giúp con để ý mọi chuyện ở đây. Con có bằng chứng chứng minh mình vô tội.”

Nói xong, tôi đi theo cảnh sát.

Cuối cùng, tất cả đưa về đồn công an để lập hồ sơ.

Chỉ còn mẹ Dương Mẫn và ba mẹ tôi ở lại bệnh viện trông chừng ta.

“Cô Lý Noãn, theo lời kể của những người có mặt tại hiện trường, họ tận mắt thấy Dương Mẫn xảy ra xung đột, đã đẩy ấy ngã khiến sảy thai. Vụ việc có đúng như không?”

“Tôi không đẩy ấy. Chính ấy hẹn tôi ra gặp, có việc gấp. Nếu kiểm tra camera giám sát sẽ thấy tôi đứng cách ta khá xa, sao mà đẩy ? Hơn nữa, đứa bé trong bụng ta là con của em trai tôi, sao tôi nỡ lòng nào?”

“Không phải thì còn ai nữa? Cô đã không ưa Mẫn Mẫn từ lâu, nhiều lần ngăn cản chuyện hôn nhân của hai đứa nó, đám lễ đính hôn. Chú công an đừng chỉ nghe ta một phía!” – mẹ Dương Mẫn chen ngang.

“Cô ta sợ con trai tôi sinh ra sẽ tranh giành tài sản với ta, nên mới cố đẩy Mẫn Mẫn!” – bà tiếp tục gào khóc thảm thiết.

“Chú công an, xin hãy điều tra rõ ràng cho Mẫn Mẫn và cháu tôi chưa kịp chào đời. Gia đình tôi khổ quá rồi.”

Một viên cảnh sát lên tiếng:

“Chúng tôi đã kiểm tra, nơi xảy ra sự việc nằm trong góc chết của camera, lại ở khá xa nên không ghi rõ hình ảnh và âm thanh. Theo lời những người chứng kiến, Dương Mẫn luôn trong trạng thái cúi đầu nhận lỗi, còn thì thể hiện rõ sự khó chịu và coi thường. Điều này có đúng không?”

“Đúng là lúc đó ta xin lỗi tôi chuyện ngày xưa, tôi cũng định rời đi bị ta kéo lại. Lần cuối cùng khi tôi bước đi, ta bất ngờ nhào về phía tôi và tự ngã xuống. Tôi có bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình.” – tôi xong liền lấy chiếc camera mini chuẩn bị sẵn từ túi xách ra và giao cho cảnh sát.

Vừa thấy tôi lấy ra camera, sắc mặt ông Dương tái mét, không dám khóc lóc thêm lời nào.

Sau khi kiểm tra đoạn video, cảnh sát xác định vụ sảy thai không liên quan đến tôi, mà là do Dương Mẫn tự dàn dựng.

Cô ta bị buộc tội rối trật tự công cộng, vu khống người khác và một loạt hành vi vi phạm pháp luật khác.

Sau quá trình điều tra, tôi tuyên bố vô tội và thả tự do.

Lúc ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Lý Thừa, ta thoáng lộ vẻ ân hận rồi lập tức quay mặt đi.

Khi đi ngang qua tôi, ta chỉ nhỏ:

“Xin lỗi, chị.”

Anh ta bước đến trước mặt ba Dương Mẫn, giận dữ quát:

“Có phải chính các người xúi Mẫn Mẫn không? Đó là cháu ngoại ruột của ông đó! Còn độc ác hơn cả hổ dữ!”

Thấy nhà họ Dương vì tiền mà bất chấp tất cả, tôi lo sẽ bị họ trả thù.

Tranh thủ lúc họ còn lo đối phó cảnh sát, tôi lặng lẽ mua một căn nhà mới và đưa ba mẹ chuyển đi, bán luôn căn nhà cũ.

Cắt đứt mọi liên lạc với họ.

Tin tức về họ tôi chỉ còn nghe vào ngày cưới của mình.

Sau khi Dương Mẫn phẫu thuật xong, thấy không vắt thêm đồng nào, nhà họ Dương bỏ mặc ta, không chịu thanh toán viện phí.

Do chăm sóc hậu phẫu kém và thiếu dinh dưỡng, Dương Mẫn suýt nữa mất mạng vì biến chứng.

May mà cứu kịp, bác sĩ chẩn đoán khả năng ta sẽ không thể mang thai lần nữa.

Lấy đứa bé ra để đặt cược, cuối cùng cũng phải trả giá.

Người đáng thương chắc chắn từng điều đáng giận, tôi không hề thấy thương xót ta.

Tất cả đều là do ta tự chuốc lấy.

Lý Thừa sau khi biết toàn bộ sự thật đã lập tức chia tay với Dương Mẫn.

Anh ta kiện gia đình Dương Mẫn, lấy lại toàn bộ tiền sính lễ và tiền cho trai vợ mượn.

Sau khi trả hết viện phí cho Dương Mẫn, ta còn để lại 500 triệu tiền bồi thường.

Số còn lại, ta gửi cho ba mẹ vài lần, đều bị từ chối.

Ba mẹ chỉ nhắn lại: “Lo mà sống tử tế, đừng tìm chúng tôi nữa.”

Anh họ tôi vừa ăn vừa :

“Cái thằng em họ em, sao mà đời nó khổ . Ngày trước dính phải thế nào không biết, giờ thì nhà cũng chẳng dám về. Lần trước còn thấy nó đẩy xe bán hàng ngoài phố kìa.”

Anh lại cảm thán:

“Chọn người phải mở to mắt mà .”

Thật ra tôi biết, những lần chuyển khoản vào tài khoản ba mẹ đều là cách Lý Thừa âm thầm xin lỗi.

Nhưng có những tổn thương, không phải tiền là có thể bù đắp .

Thoáng chốc, ba năm đã trôi qua.

Tôi dắt theo một bé nhỏ đến trước sạp hàng của em trai.

Nhìn nó, tôi mỉm :

“Chào cậu đi con, gọi là cậu.”

Em trai tôi nở một nụ hiền khi nghe tiếng gọi ngọt ngào “Cậu ơi”.

Những chuyện đã qua dù tốt hay xấu…

Rồi cũng theo thời gian mà nhạt phai.

Toàn văn kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...