Quay lại chương 1 :
Thấy mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi vội nắm lấy tay bà rồi :
“Bác ơi, cháu có trai rồi, cũng sắp cưới. Cháu hoàn toàn không quen biết con trai bác, hôm nay là lần đầu tiên gặp. Cậu ta còn tự tiện lấy xe cháu, cả xe nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, cháu còn chưa bắt đền vì nể mặt em trai mình.”
“Vậy mà qua miệng các người, cháu lại thành người ta sao? Bác nghĩ nếu chồng sắp cưới của cháu nghe mấy lời vu khống này thì sẽ nghĩ sao?”
Mặt mẹ Dương Mẫn sầm lại:
“Gì chứ? Thằng Cương nhà tôi lương tháng tám triệu, có nhà trong khu học, ngoại hình cũng đâu đến nỗi tệ. Nó để mắt đến là phúc của đó.”
“Đúng đó!” – mẹ Dương Mẫn chen vào tiếp lời.
“Tôi thật, con đừng lo sự nghiệp quá mà ế. Hai mấy tuổi đầu rồi chưa lấy chồng, cứ có trai, mà chưa ai từng thấy cậu ta. Có khi bịa ra để tránh bị hỏi cũng nên. Nên sớm tính đi, tranh thủ lúc còn trẻ sinh vài đứa cho ổn.”
“Em thấy mẹ đúng lắm đấy chị. Chị cứ đặt công việc lên đầu, em cũng chưa từng gặp ‘ rể’ đó đâu. Chị cứng chứ gì, hôm nay là ngày đẹp, hay là cùng Cương định luôn ngày đi?”
Dương Mẫn , mặt đầy vẻ quan tâm.
“Chị yên tâm, nhà cửa xe cộ đứng tên chị, em với em trai chị sẽ không tranh giành. Coi như của hồi môn cho chị và chồng tương lai.”
“Tôi xin lỗi, ai chị cần phải ‘nhường lại’?”
Tôi lạnh lùng ta.
“Nhà là tôi mua, xe cũng là tôi bỏ tiền. Mấy người không cướp thì lại giở chiêu ép tôi về dâu nhà họ Dương à? Mơ giữa ban ngày hả?”
“Mọi thứ của tôi không liên quan gì đến các người hết.”
“Bạn trai tôi cũng chẳng có dính dáng gì đến nhà các người, mắc gì phải giới thiệu? Nhà ở cạnh sông nên thích ‘quản rộng’ quá hả?”
“Còn nữa, Dương Mẫn, lần trước vào đồn công an, chẳng phải đã gặp trai tôi rồi sao? Giờ giả vờ mất trí à?”
“Chị gì ? Cái gì mà công an…”
Dương Mẫn bắt đầu lảng tránh ánh mắt, lo tôi sẽ lôi chuyện cũ ra trước mặt mọi người.
Tôi quay sang đám đông:
“Các , chị, tôi hoàn toàn không quen biết người tên Dương Cương kia. Tôi có trai rồi, gia đình ai cũng đã từng gặp qua chỉ là hôm nay ấy đi công tác nên không tới .”
“Bố mẹ tôi là người có học thức, chưa từng phân biệt trai , luôn đối xử công bằng với con cái. Gả em trai tôi mà chi ra hơn 2 tỷ tiền sính lễ cũng không tiếc.”
“Chỉ tiếc là có kẻ lòng tham không đáy, đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi lại muốn chiếm luôn căn nhà tôi tự mua, còn dùng cái thai trong bụng ra để uy hiếp bố mẹ tôi không cho tôi của hồi môn.”
“Khi không đạt , lại định ép tôi gả vào nhà họ Dương, tìm cách kiểm soát tôi. Danh dự của con quan trọng thế nào, mọi người đều hiểu mà…”
Tôi đến đây, cổ họng bắt đầu nghẹn lại.
Họ hàng nhà tôi – phần lớn đều có học thức và địa vị – ai nấy nghe xong đều giận tím mặt.
Có người nhịn không nổi liền buông lời mỉa mai:
“Không biết nhà quê xó nào ra, cơm nhà chưa đủ no mà còn đòi giành cơm người khác?”
“Quê mùa kiểu này, còn giỏi tính toán hơn cả Hòa Thân đấy!”
“Đúng là gặp cả ổ kền kền, nhà họ Dương tính vắt kiệt nhà ta thì mới vừa lòng sao?”
Mẹ Dương Mẫn tức giận chỉ tay về phía chúng tôi chửi bới:
“Cô ai là đồ nhà quê? Người thành phố thì tài giỏi lắm chắc?”
“Lý Thừa, lại đây!”
“Em tự đi, còn chưa cưới mà chị em đã bắt nạt Mẫn Mẫn như . Sau này cưới về rồi thì sao sống nổi!”
“Nếu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì đừng mong cưới xin gì nữa. Đứa con cũng không cần giữ lại!”
Hai bên bắt đầu tranh cãi, không khí hỗn loạn đến mức gần như mất kiểm soát.
Thấy hình không có lợi, Dương Mẫn ôm bụng ngồi bệt xuống đất hét lên:
“Đau bụng quá! Mau đưa tôi đi bệnh viện!”
Em trai tôi hoảng hốt vội vàng gọi xe cấp cứu 120.
Sau đó, nó quay sang tôi, không một lời liền vung tay tát thẳng vào mặt tôi:
“Chị quá đáng thật đấy! Một buổi tiệc đính hôn tốt đẹp bị chị nát hết! Nếu cái thai trong bụng Mẫn Mẫn có chuyện gì, chị cũng đừng mong yên!”
“Mẹ Mẫn Mẫn với bác ấy cũng chỉ vì tốt cho chị thôi, lo chị ế, ai đời con 26 tuổi rồi mà chưa lấy chồng!”
Tôi và mẹ đều sững người, nó không tin nổi — nó không chỉ ra những lời như thế, mà còn dám ra tay đánh tôi?
Bố tôi bước tới, không lời nào, tát cho nó một cái trời giáng:
“Mày điếc hay mù? Không thấy là mẹ con nhà kia chuyện à? Chị mày có người đàng hoàng, cả nhà đều biết, mày không biết chắc? Vậy mà tụi nó còn muốn nhét thằng ‘rác rưởi’ Dương Cương vào cho chị mày! Chị mày là trạm thu gom phế liệu chắc?”
“Mày có biết danh tiếng đối với con quan trọng thế nào không? Chúng nó vu khống, bôi nhọ chị mày như , mày không bênh thì thôi, còn hùa theo? Giờ còn dám đánh cả chị mình, mặt mũi mày để đâu rồi?”
“Mày tự hỏi lại đi! Mày xem cái người mày là loại người gì? Từ khi nó bước vào nhà này, cả nhà đối xử thế nào? Có ai khó nó chưa? Chưa vào cửa đã ra dáng bà chủ! Tao với mẹ mày còn chưa chết đâu nhé, nhà này tao chưa giao cho ai cả!”
“Gia sản tao và mẹ mày cực khổ dành dụm, dù có cho hết con , có quyên góp từ thiện, cũng chẳng liên quan gì đến tụi bây!”
“Hôm nay rõ ràng, cưới thì cưới, không cưới thì thôi. Từ nay trở đi, chuyện của hai đứa tụi bây, vợ chồng tao không quan tâm nữa. Cái nhà này không chịu nổi cảnh tụi bây quậy đâu!”
“Xin lỗi mọi người, hôm nay để mọi người chê rồi. Hôm khác sẽ mời lại để xin lỗi tử tế.”
Dứt lời, họ hàng nhà tôi bắt đầu lần lượt ra về.
Trước khi đi, ai cũng không quên “tiện miệng” chê trách em tôi:
“Hồi nhỏ ngoan thế, lớn lên lại ra nông nỗi này…”
“Tội cho ông Lý, có đứa con trai như đúng là nghiệp chướng!”
“Không hiểu kiếp trước ông Lý mắc nợ gì mà kiếp này phải gặp cảnh này…”
“Như này nhé, Noãn Noãn, sau này có việc gì cần họ giúp, cứ tìm . Em trai không bảo vệ em thì họ bảo vệ.” – vừa vừa xoa đầu tôi.
“Đúng đấy, Noãn Noãn, có chuyện gì cứ tìm chị, rể chị chẳng giỏi gì chứ vụ đá mấy kẻ vô duyên thì không thành vấn đề!” – chị họ tôi cũng ghé sát vào an ủi.
Sau đó Dương Mẫn đưa vào bệnh viện. Tuy không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhà họ Dương lại bám víu vào chuyện này để sự tiếp.
Mở miệng ra là đòi bồi thường tinh thần 300 triệu, nếu không thì hủy hôn.
Lúc này, mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu đựng thêm nữa:
“Cưới thì cưới, không cưới thì thôi! Từ nay đừng có tới tìm chúng tôi nữa!”
Nói rồi, mẹ đuổi cả đám ra khỏi nhà.
Nhà họ Dương đứng ngoài cửa chửi bới om sòm, còn dọa sẽ không để yên, cả xóm kéo ra xem.
Bạn thấy sao?