Tôi rất sợ, sợ nếu trai mà xem, cũng sẽ biến thành giống hệt bố mẹ và chị dâu, bắt đầu căm ghét tôi, đánh đập tôi, muốn tôi chết.
Anh tôi càng thấy kỳ lạ, trong lòng càng nghi hoặc, tại sao cả nhà lại như biến thành người khác chỉ vì một đơn hàng?
Anh nắm chặt tay tôi đang vùng vẫy không ngừng, giật lấy điện thoại, nhẹ, trấn an:
“Không sao đâu, chỉ xem để còn giải thích lại với bố mẹ. Họ chắc chắn đang hiểu nhầm gì đó.”
Tôi không thể ngăn nổi , và ngay trước mắt tôi, mở đơn hàng ra.
Ngay khoảnh khắc rõ những gì hiện trên màn hình, cả người tôi như bị sét đánh — một tia chớp lạnh lẽo quét ngang não bộ.
Toàn thân tôi run rẩy kịch liệt không kiểm soát nổi.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu — vì sao bố mẹ, trai và chị dâu… lại hoàn toàn thay đổi chỉ sau khi xem đơn hàng ấy.
Và tại sao… họ nhất định phải tôi cho bằng .
Tôi hất tay trai đang nắm lấy cánh tay mình ra, hoảng hốt định bỏ chạy.
Nhưng sân ủy ban thôn từ lâu đã chật cứng người, vây quanh kín mít như nêm cối.
Tôi mới chạy hai bước đã bị trai túm lấy cổ áo, xách bổng lên như xách một con gà con.
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, hai chân đá loạn, trai việc nặng quanh năm, sức tôi sao sánh nổi.
Anh siết chặt tôi lại, mặt mũi dữ tợn, mắt đỏ ngầu, ấn đầu tôi đập mạnh xuống đất:
“Hôm nay có đánh chết mày cũng là còn nhẹ! Mày muốn chết cả nhà đúng không?!”
Tôi hét lên, cố nghiêng đầu tránh đòn, trán vẫn va mạnh vào rìa phiến đá lát sân, đau đến mức mắt tôi tối sầm, lấp lánh sao vàng trước mắt.
Đám đông lập tức xôn xao, bật lên một tràng kinh hô — suýt nữa đã xảy ra án mạng.
Vài người bác họ của tôi vội nhào tới, ôm chặt lấy trai:
“Đông à, mày điên rồi hả? Nó là em ruột mày đấy! Là đứa em mà mày thương từ bé tới giờ kia mà!”
Dì ba của tôi vội đỡ lấy tôi đang bê bết đất cát đứng dậy, thấy vết máu loang trên trán tôi liền run rẩy lau bùn đất đi, đau lòng đến mức không kiềm chế mà gào lên với tôi:
“Mày xem mày ra cái trò gì kìa! Mày thật sự muốn lấy mạng em mày à?!”
Tôi ôm chặt lấy chân dì ba, quỳ sụp xuống, khóc đến khản cả giọng, tay níu lấy ống quần bà như nắm lấy cọng rơm cuối cùng:
“Dì ơi, cứu con với… Cho con về nhà dì không? Con ăn ít, việc, sẽ không phiền phức đâu… Con không muốn về nhà nữa, họ nhất định sẽ đánh chết con mất!”
Dì ba đỏ hoe mắt, ngực phập phồng dữ dội, quay đầu trừng mắt với tôi:
“Mày dọa con bé đến phát khiếp rồi đấy! Dù nó có gì sai thì cũng không thể đánh đập nó như thế!”
Xung quanh, người làng bắt đầu xì xào bàn tán, nhao nhao khuyên nhủ, ai nấy đều kinh hoàng và phẫn nộ trước cảnh tượng vừa rồi.
“Đúng mà, dù sao cũng là em ruột, sao có thể nỡ xuống tay như chứ?”
“Có chuyện gì thì cứ ra cho rõ, cả làng đều ở đây, ai đúng ai sai mọi người đều có thể phân xử.”
“Chẳng lẽ chỉ vì nó mua đồ trên mạng nhiều quá? Chuyện nhỏ như thế mà cũng đánh người sao? Trong làng này thanh niên nào chả mua hàng online? Ngay cả tôi già đầu rồi mà còn tranh thủ đợt giảm giá mua cả đống giấy vệ sinh đây này.”
Sắc mặt trai tôi tái mét, môi mấp máy định gì đó, thì bỗng nghe thấy giọng chị dâu vang lên:
“Mọi người hiểu lầm rồi.”
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy chị dâu đang ôm bụng bầu, chậm rãi bước vào từ cổng sân ủy ban.
Ánh mắt chị tôi đầy căm hận và ghê tởm.
Nhưng chỉ sau một giây, chị đã đổi sang vẻ mặt thương tâm, một tay ôm bụng, một tay thở dài:
“Là lỗi của tôi… Lẽ ra tôi không nên cãi nhau với em út.”
“Vừa nãy vì chuyện mua đồ trên mạng mà tôi có tranh cãi với em ấy. Lúc đó tôi quá nên lỡ đẩy em một cái, em vô thức giơ tay lên đỡ, không ngờ lại tôi ngã. Tôi đang mang thai mà, nên khi nó thấy tôi ngã xuống đất thì hoảng quá, mới… Chuyện nhà tôi lôi ra đây khiến mọi người chê rồi.”
Chị dịu dàng khoác lấy tay tôi, tỏ vẻ áy náy xin lỗi:
“Xin lỗi em nha, là chị sai. Em cũng đừng giận bố mẹ với em nữa. Một lát nữa mình đến trạm xá xử lý vết thương, rồi cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn một bữa ngon lành. Cho qua hết chuyện này, không?”
Chị lén liếc tôi ra hiệu.
Anh trai tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cứng ngắc, phối hợp với lời chị.
“Đúng đúng, nghe chị dâu con đi, lúc nãy là nóng giận quá thôi.”
Bố mẹ tôi cũng bước lại gần, một trái một phải đứng sát bên tôi, bàn tay thô ráp đặt nặng lên vai tôi, như thể sợ tôi chạy mất.
Trên mặt họ là nụ gượng gạo, với tôi thì đó là nỗi khiếp đảm tột cùng.
Những ký ức kinh hoàng kiếp trước hiện về như cơn ác mộng, khiến tôi toàn thân run rẩy.
Dù thế nào, tôi cũng không thể đi theo họ quay về nhà.
Về rồi… tôi chỉ có con đường chết!
Dì Ba chị dâu tôi với vẻ nghi ngờ, ánh mắt dừng lại thật lâu trên bụng bầu đã nhô cao tám tháng của chị.
Dù lý do chị dâu đưa ra có phần khiên cưỡng — dù tôi có lỡ đẩy chị ngã thì bố mẹ và trai tôi cũng không đến mức muốn đánh chết tôi mới đúng.
Nhưng dì cũng không muốn lời qua tiếng lại với một người đang mang thai lớn, hơn nữa bố mẹ và trai tôi giờ đã dịu giọng, là muốn đưa tôi đến trạm xá bôi thuốc, bà cũng không còn lý do gì để tiếp tục ngăn cản.
Do dự một lúc, cuối cùng dì Ba vẫn buông tay tôi ra.
Ngay lập tức, bố mẹ tôi mỗi người túm một bên tay tôi, lôi thẳng về phía cổng.
Bàn tay họ siết chặt như kìm sắt bấu lấy cánh tay nhỏ của tôi, móng tay mẹ tôi xuyên qua lớp vải, bấm thẳng vào da thịt.
Anh trai tôi cúi sát tai tôi, thì thầm bằng giọng đe dọa:
“Con đĩ chết tiệt, mày còn dám lên nữa tao đánh gãy chân mày!”
Tôi sợ đến run lẩy bẩy, dồn hết sức vùng vẫy, gào thét:
“Cứu tôi với! Chỉ vì tôi mua sắm nhiều một chút trong đợt 618, họ muốn gả tôi cho lão Vương dở hơi để lấy tiền sính lễ! Họ tôi của, nên từ giờ tiền sữa với tiền học cho cháu trai phải để tôi ‘đổi’ ra mà trả!”
Câu vừa thốt ra, cả sân ủy ban lập tức rơi vào một khoảnh khắc im lặng chết lặng.
Tất cả ánh mắt kinh hoàng dồn về phía bố mẹ tôi.
Lão Vương dở hơi là lão độc thân khét tiếng trong làng, lại mắc bệnh tâm thần phân liệt từng cơn.
Mấy năm trước lên cơn điên, không biết bắt từ đâu về một người phụ nữ lang thang, trói nhốt trong chuồng heo.
May mà dân làng phát hiện và báo công an kịp thời mới cứu ấy.
Lúc cứu ra, người phụ nữ kia toàn thân đầy thương tích, sau lưng thối rữa, dòi bò lúc nhúc, đầu óc cũng không còn bình thường nữa.
Thế vì lão Vương có chứng nhận tâm thần nên cuối cùng không phải ngồi tù một ngày nào.
Chuyện năm đó chấn cả vùng, đến mức giờ cả mấy con chó ở làng bên nghe thấy cái tên “Vương dở hơi” còn cụp đuôi bỏ chạy.
Thế nên, dù sau này lão ta có mang đến sính lễ gần 188.000 tệ, cũng chẳng có gia đình nào dám gả con cho hắn.
“Dao Dao là sinh viên đại học duy nhất của cả cái làng này, mà mấy người lại định gả nó cho Vương dở hơi? Không trách con bé bỏ chạy — mấy người rõ ràng đang đẩy nó vào chỗ chết!”
“Cha mẹ kiểu gì mà lại nhẫn tâm với con mình như thế chứ!”
Vài người dân trong làng tức giận bước ra, chỉ thẳng vào mặt bố mẹ tôi mà mắng.
Bố tôi nghênh cổ, cứng giọng đáp lại:
“Nó là con tôi, tôi muốn gả nó cho ai thì gả, liên quan quái gì đến mấy người? Ở đây chỉ trỏ cái gì? Chuyện trong nhà tôi, không đến lượt các người xen vào!”
“Huống hồ là…”
Ánh mắt ông ta thoáng lóe lên một tia hung ác, đồng tử co rút lại, tôi chằm chằm như thể đang một thứ gì đó ghê tởm khiến da đầu tôi tê dại.
“Mấy người chẳng biết cái gì cả, xen vào gì cho lắm chuyện!”
Mấy người dân bị ông quát cho không gì, đành lắc đầu bất lực.
Dì Ba muốn giúp tôi, cũng lực bất tòng tâm — một mình bà sao có thể giằng tôi ra khỏi tay bố mẹ?
Bạn thấy sao?