3
Tuy không tham dự cung đấu, thông tin chi tiết từng phi tần trong cung này tôi đều rất rõ ràng.
Hoàng Hậu là con của gia đình võ tướng, cũng là vợ cả của Hoàng đế, nghe từ khi Hoàng đế vẫn là Thái tử, hai người rất thương nhau.
Cho đến sau khi Hoàng đế lên ngôi, bởi vì kiêng kỵ uy vọng của phụ huynh nàng, Hoàng đế hạ lệnh cho phụ huynh của nàng xuất chinh, kết quả cả cha và trai của nàng cùng chết trận, kể từ đó gia tộc xuống dốc, nàng cũng mắc bệnh tim.
Có thể là bởi vì Hoàng Hậu bị người bên gối tính kế mà bị tổn thương tâm can, vì thế nên không thích đứa trẻ có huyết mạch của Hoàng đế.
Tôi đoán là như thế!
Vốn dĩ không muốn chọc vào thị phi này, thấy thần sắc thận trọng trên mặt của Tạ Thừa Càn, ta lại mềm lòng.
Cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.
Cuối cùng, Tạ Thừa Càn vui vẻ vô cùng mà chen vào ổ chăn của tôi và Tạ Thừa Ý.
Trong mơ hồ, Tạ Thừa Ý còn mềm mại hỏi: “Có phải là Tề Thiên Đại Thánh tới không?”
Tôi đã kể chuyện Tây Du Ký cho Tạ Thừa Ý trước khi đi ngủ nhiều ngày rồi.
Nó thích nhất là Tề Thiên Đại Thánh.
“Là Thái Tử ca ca của con!”
Tôi đã tưởng là Hoàng Hậu không biết chuyện nửa đêm Tạ Thừa Càn trộm chạy sang cung của tôi.
Cho đến một ngày, tôi đi tản bộ cùng Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bình thường trầm mặc ít đột nhiên lại với tôi: “Ta sống không lâu nữa, Thái Tử rất thích ngươi, về sau nhờ ngươi!”
Tôi cảm thấy sợ hãi, không biết vì sao Hoàng Hậu đột nhiên như thế, nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: “Nương nương thân thể ngàn vàng, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Hoàng Hậu khổ một tiếng, nhỏ giọng tự giễu: “Ta gì còn mặt mũi mà sống trên đời nữa, cha và huynh của ta chắc là hận chết ta!”
Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ lời Hoàng Hậu .
Khi trận tuyết đầu mùa đông rơi xuống, Hoàng Hậu bị bệnh không dậy nổi.
Quyền quản lý lục cung rơi vào tay Ngu Quý Phi sủng ái nhất.
Tính của Ngu Quý Phi hoàn toàn đối lập với Hoàng Hậu, vô cùng biết lấy lòng người khác.
Sau khi nàng cầm quyền, không chỉ miễn các cung mỗi ngày đi thỉnh an, còn rất hào phóng đối với các phi tần, hôm nay thưởng tơ lụa, ngày mai thưởng trang sức, rất giống dáng vẻ của tân hậu.
Kể từ đó, càng ít phi tần đến cung của Hoàng Hậu.
Chỉ có tôi ngày ngày mang Tạ Thừa Ý đến cung của Hoàng Hậu chăm bệnh.
“Thật ra ngươi cũng không cần như thế.” Hoàng Hậu : “Lấy lòng Ngu Quý Phi có tác dụng hơn lấy lòng một người sắp chết như ta nhiều!”
“Nương nương linh tinh cái gì thế.” Tôi đưa cho Tạ Thừa Càn chén thuốc còn ấm, đẩy hắn lên phía trước. “Đi hầu hạ mẫu hậu của ngài uống thuốc đi!”
Kể từ sau khi Hoàng Hậu có bệnh, tôi đã mọi cách để nàng và Tạ Thừa Càn ở chung nhiều hơn.
Tôi có thể cảm nhận , Hoàng Hậu cũng không phải là không thích đứa nhỏ này.
Nếu theo đúng như lời Hoàng Hậu, thời gian của nàng không còn nhiều lắm, ta chỉ mong giữa nàng với Tạ Thừa Càn không có quá nhiều điều tiếc nuối.
Tạ Thừa Ý ghé vào mép giường, mắt ngóng Tạ Thừa Càn bón thuốc cho Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nó nhanh tay nhanh mắt đẩy Tạ Thừa Càn ra, đưa đường mạch nha trong tay cho Hoàng Hậu, giọng sữa nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu hậu ăn kẹo này, ăn rồi sẽ không thấy đắng nữa!”
Khóe mắt Hoàng Hậu tràn ngập ý , chờ đến khi ma ma đưa hai đứa nhỏ đi đọc sách, mới dịu dàng với tôi. “Cảm ơn ngươi!”
Tôi nhét bình nước nóng mà cung nữ vừa mới rót vào trong ngực nàng: “Nương nương nếu thật sự muốn cảm ơn thần thiếp, thì nhanh khỏi bệnh đi thôi!”
Bạn thấy sao?