4
Bàn tay đang đặt sau lưng tôi của Phó Tư Hàn chợt khựng lại, lửa dục trong mắt nhanh chóng tan biến.
Anh bật dậy, nghiêm giọng: “Em đang ở quán bar?”
Bên kia đầu dây vang lên tiếng ồn lộn xộn,
kèm theo là tiếng Tô Uyển Ninh khóc nức nở.
Phó Tư Hàn hỏi mấy lần, không có ai trả lời.
Ngay khi sắp mất kiên nhẫn, điện thoại lại người khác bắt máy:
“Anh là Phó Tư Hàn đúng không?”
“Là của Uyển Ninh.”
Giọng phụ nữ ấy bình thản, thấp thoáng một sự chất vấn:
“Việc đầu tiên ấy sau khi về nước là tìm , còn háo hức nhất định lần này phải giành danh phận.
Nhưng khi ấy quay về, thì mặt mũi bơ phờ, hỏi gì cũng không , chỉ uống rượu…
Tôi không biết đã gì tổn thương ấy.
Tôi chỉ biết, hiện giờ Uyển Ninh rất cần .”
Không khí như đóng băng lại.
Phó Tư Hàn cầm điện thoại, lặng lẽ đứng lên, không một lời.
Nhưng tôi thấy rõ, trán nổi đầy gân xanh.
Cuối cùng, nghiến răng, hạ quyết tâm:
“Gửi vị trí cho tôi.”
Anh vào phòng tắm, đứng trước gương chỉnh trang rất lâu rồi vội vã rời đi.
“Đúng rồi.” Phó Tư Hàn lùi lại một bước, hỏi bằng giọng bình thản: “Vừa nãy em định gì?”
Tôi khẽ : “Không có gì đâu.”
Cánh cửa “rầm” một tiếng khép lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi.
Ngày mai, tôi sẽ rời đi.
5
Tôi và Phó Tư Hàn, từ trước đến nay luôn là nắm quyền chủ .
Anh , chỉ cần đồng ý liên hôn, thì những ngày trước khi cưới, tôi sẽ bớt khổ hơn.
Anh , ông nội đã mất, không tôi, nên muốn ly hôn.
Anh , đã không ly hôn thì phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không thể tiếp tục cấm dục.
Rồi lại , đã quen với việc có tôi bên cạnh, cả đời cùng nhau, cũng không đến nỗi tệ.
Tóm lại,
Phó Tư Hàn gì, thì chính là như .
Còn tôi, từ trước tới giờ luôn thẳng thắn thể hiện cảm, cố nắm lấy tia hy vọng duy nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng lần này, tôi không muốn dựa dẫm vào ai nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ một mình tôi… cũng có thể sống thật tốt.
Lần này, tôi không chờ Phó Tư Hàn.
Tự tay khóa trái cửa, ngủ một mạch đến sáng.
6
Tôi bị tiếng ồn đánh thức.
“Trang sức thì em không thiếu, sợi dây chuyền này đúng là đặc biệt đó nha~”
Giọng Tô Uyển Ninh ngọt ngào, lanh lảnh vang lên.
Tôi lập tức cảnh giác.
Lúc này Phó Tư Hàn đưa ta về nhà, trừ việc muốn ly hôn với tôi để cho ta danh phận, tôi không nghĩ ra lý do nào khác.
Khi tôi mở cửa, Tô Uyển Ninh đang hớn hở cầm sợi dây chuyền lên ướm thử trên cổ,
giọng vui vẻ:
“Đẹp không, Phó Tư Hàn?”
Còn Phó Tư Hàn – người luôn lạnh lùng – lúc này lại nghiêng người dịu dàng hiếm thấy:
“Ừm.”
“Nhưng em vẫn chưa dễ dàng tha thứ cho đâu.” Tô Uyển Ninh chu môi:
“Em còn phải suy nghĩ xem nên đưa ra cầu gì…”
Chưa hết câu, ta đã thấy tôi đang đứng ở cửa, liền reo lên:
“Giản Khê, chị tỉnh rồi à!”
Còn Phó Tư Hàn thì trông có phần lúng túng, giống như đang cố giải thích:
“Đêm qua đưa ấy đến bệnh viện, mãi đến gần sáng mới về.”
Tôi không đáp.
Ánh mắt chỉ chăm chăm vào sợi dây chuyền trên cổ Tô Uyển Ninh —
Không kịp suy nghĩ.
Tôi vươn tay, giật thẳng xuống.
Tô Uyển Ninh hét lên một tiếng vì đau, Phó Tư Hàn lập tức bước nhanh đến.
Anh nắm chặt cổ tay tôi, quát lớn:
“Giản Khê! Em điên rồi à?! Uyển Ninh còn hôm qua khiến em hiểu lầm, hôm nay đến đây là để xin lỗi em!”
Tô Uyển Ninh ôm lấy chiếc cổ trắng muốt bị trầy xước đỏ au, nước mắt tức thì tuôn rơi:
“Đúng , em còn đặc biệt dậy sớm nấu bữa sáng cho chị…
Vậy mà chị vừa ra khỏi phòng… đã…”
Nói xong, Tô Uyển Ninh ấm ức sang Phó Tư Hàn:
“Thôi . Là do năm xưa em bồng bột, nóng nảy mà rời đi. Có lẽ… em vốn không nên quay về.”
Nhìn màn kịch bi thương “ mà không thể” của hai người họ, tôi bật lạnh:
“Đây là kỷ vật duy nhất mẹ tôi để lại. Phó Tư Hàn, ai thì tùy, đừng vào đồ của tôi.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?