13
Tôi chưa từng thấy Phó Đình Hạc thế này:
“Còn mặt thì dày hơn rồi đấy.”
Anh nghe cũng không nổi giận. Anh đâu dám tức với Khê Tinh.
Nếu lại bỏ đi, chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
“Tại sao năm đó em không gì, cứ thế mang Tuế Tuế rời đi?”
“Thằng bé không phải con .”
Chúng tôi đã chia tay, tôi cần gì phải với ? Giờ còn đòi nhận con, đang nằm mơ giữa ban ngày sao?
Nhưng Phó Đình Hạc hình như chẳng nghe lọt câu nào, vẫn tiếp tục:
“Anh với Thẩm Mộng Vũ chẳng có gì cả, Khê Tinh, em tin đi.”
Cái tên quen thuộc ấy vừa thốt ra, chiếc gai tôi chôn chặt trong lòng lại bị gợi lên lần nữa.
Những trận cãi vã vì Thẩm Mộng Vũ khi xưa hiện về như mới hôm qua — và vết thương ấy lại một lần nữa bị khoét sâu.
“Phó Đình Hạc, em không quan tâm nữa. Giờ em chỉ muốn sống bình yên với Tuế Tuế.”
Không quan tâm?
Ý là… không còn quan tâm đến nữa sao?
Phó Đình Hạc khẽ nắm lấy đầu ngón tay tôi, giọng khàn đặc:
“Anh biết sai rồi… em quay về đi.”
Chuyện “người thay thế” gì đó, thật sự không còn để tâm. Chỉ cần quay về bên , những thứ ấy có thể bỏ qua tất cả.
Tôi rút tay về, không chút do dự:
“Phó Đình Hạc, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
Phó Đình Hạc cúi đầu, im lặng hồi lâu không gì. Tôi tưởng đã chấp nhận thực tế, quay người định rời đi.
“Khê Tinh, sai rồi… Dù em chỉ xem là người thay thế cũng , chỉ cần em đừng đẩy ra…”
Giọng nghẹn ngào vang lên sau lưng khiến tôi khựng bước, kinh ngạc quay đầu lại.
Phó Đình Hạc — mắt đỏ hoe, lệ lặng lẽ rơi xuống gò má, dáng vẻ đáng thương như người vừa bị cả thế giới bỏ rơi.
Anh… đang khóc ư?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã kéo tôi vào lòng. Mùi hương quen thuộc bao trùm, khiến ký ức ngủ yên trong tôi bị khuấy .
“Coi như xin em… cho một cơ hội nữa.”
“Hôm đó khi về nhà không thấy em đâu, đã hối hận đến phát điên. Anh không nên cãi nhau với em.”
“Anh không nên những lời tổn thương đó… Về chuyện người thay thế, hứa sẽ không để tâm nữa. Em đừng giận nữa, không?”
14
Phó Đình Hạc ôm tôi, vừa khóc vừa đủ điều. Đầu tôi ù đi, mãi mới tiêu hóa những lời .
“Người thay thế gì chứ, Phó Đình Hạc, đang cái gì ?”
Anh siết chặt vòng tay, như thể muốn hòa tan tôi vào cơ thể .
Tôi cố đẩy ra:
“Anh buông ra trước đi.”
Anh vẫn không nhúc nhích. Tôi phải thêm câu:
“Em sẽ không bỏ chạy đâu.”
Lúc này mới nới lỏng vòng tay. Thấy đôi mắt đỏ hoe, ký ức cũ bất chợt ùa về trong tôi.
“Lúc nãy gì đó… người thay thế? Em nghe không hiểu.”
Phó Đình Hạc miễn cưỡng nhả ra một cái tên:
“Bạc Ngôn Tiêu… trai cũ của em.”
“Anh ta không phải người cũ của em.”
Tôi sững lại.
Bạc Ngôn Tiêu chỉ là đàn hồi cấp ba. Khi ấy hai người có thân, lên đại học rồi thì liên lạc thưa dần.
Ánh mắt Phó Đình Hạc lập tức sáng lên, hỏi dồn như xác nhận lại:
“Vậy em từng thích ta không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, không hiểu rốt cuộc đang hỏi cái gì.
Sao đột nhiên lại dính đến Bạc Ngôn Tiêu?
Khóe môi tôi khẽ nhếch, đôi mắt ánh nước vô thức lấp lánh quyến rũ.
Phó Đình Hạc lại ôm tôi vào lòng, giọng lẩm bẩm:
“Vậy sau này cũng không thích ta.”
Tôi đơ toàn tập.
“Anh bị điên rồi à?”
Sao mỗi câu … tôi chẳng hiểu nổi câu nào ?
15
Sau khi nghe Phó Đình Hạc giải thích một hồi, tôi cũng phần nào hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra ấy hiểu lầm rằng tôi đến với chỉ vì thích Bạc Ngôn Tiêu.
“Tuế Tuế vẫn đang chờ em.”
“Anh vào cùng em.”
Phó Đình Hạc nắm tay tôi định bước vào trong, tôi lập tức hất tay ra, lạnh lùng :
“Chúng ta vẫn chưa hòa đâu.”
“Anh biết.”
Phó Đình Hạc không cố nắm tay tôi nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Vừa trở lại sảnh cưới thì đúng lúc họ Khê Thần đang đi mời rượu.
Khê Thần thấy Phó Đình Hạc liền hỏi:
“Không phải đang ở F quốc sao?”
Anh ấy đã kiểm tra kỹ — hôm nay Phó Đình Hạc đáng lý phải đi công tác ở F quốc. Nếu biết ta ở lại, chắc chắn đã không dám gọi tôi về.
Phó Đình Hạc đáp lại có phần mỉa mai:
“Cậu không bảo là không biết Khê Tinh ở đâu sao?”
“Thì đúng là không biết thật. Lần này là A Tinh tự muốn về.”
Phó Đình Hạc không muốn tranh cãi chuyện cũ nữa. Ánh mắt vừa chạm vào bóng dáng tôi là lập tức bước theo.
Tôi đang chuyện với ba, thì Tuế Tuế bảo muốn đi vệ sinh.
Thấy tôi đứng dậy, Phó Đình Hạc vội đuổi theo:
“Chẳng phải không bỏ chạy nữa sao?”
“Đó là lúc nãy thôi.”
Tôi chẳng thèm liếc lấy một cái, nắm tay con đi tiếp.
Phó Đình Hạc chặn trước mặt tôi, nét mặt nghiêm túc:
“Khê Tinh.”
“Tôi đưa Tuế Tuế đi vệ sinh.”
Tuế Tuế ngơ ngác tôi rồi lại Phó Đình Hạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phó Đình Hạc cuối cùng cũng thở phào:
“Để đưa Tuế Tuế đi, nhà vệ sinh nam em vào không tiện.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?