Tôi Mang Thai Bé [...] – Chương 9

17.

Mẹ tôi bị dọa sợ, lúc nào cũng đi sát bên người em tôi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị Trần Thiên Tứ ra tay.

Em trai muốn báo cảnh sát.

Trần Thiên Tứ nó mới mười tuổi, cảnh sát không nó.

Em tôi không tin tà, báo cảnh sát thật.

Nhưng sự thật đúng như Trần Thiên Tứ , cảnh sát không nó.

Ngược lại, cảnh sát còn vì mấy câu ấm ức của Trần Thiên Tứ mà răn dạy em trai tôi.

“Chú cảnh sát ơi, bọn họ mẹ cháu bẩn, mẹ cháu không nên quay về khiến bọn họ mất mặt! Bọn họ đuổi cháu với mẹ đi, cháu không chịu nên giãy giãy giụa vài cái, không ngờ ông ngoại lại ngã…”

“Cháu xin lỗi, cháu biết lỗi rồi, cháu không nên phản kháng. Cháu với mẹ đi là chứ gì.”

Thật mỉa mai sao.

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Tứ gọi tôi là mẹ.

Trước kia nó với bà nội nó toàn gọi tôi là ‘ê’, ‘này’.

Nghe nó gọi ‘mẹ’, người tôi nổi da gà cục cục, trong lòng thấy tởm lợm.

Cảnh sát nghe xong thì dò xét tôi.

Tôi khẽ cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, “Bị bắt không phải là lỗi của tôi, tôi cũng đâu muốn thế.”

“Chu Đình!”

Em tôi thấy thế thì muốn đánh tôi bị cảnh sát ngăn lại.

Cảnh sát quát lớn, “Nhà người khác tìm người thân bị b.ắt c.óc thì vui không hết, nhà các người không vui thì thôi lại còn trách ngược ấy? Nếu năm đó mấy người người lớn không trông chừng ấy cẩn thận thì sao ấy bị b.ắt c.óc ?”

“Cô ấy bị người ta tra tấn nhiều năm, các người nên thương ấy mới phải. Nào có ai người thân như mấy người, rắc muối vào miệng vết thương của người thân.”

Mẹ với em trai bị răn dạy không ngóc nổi mặt lên, không dám hó hé gì.

Cảnh sát thêm vài câu rồi rời đi.

Trần Thiên Tứ đắc ý như thể đang : Nhìn đi, tôi muốn gì thì đấy,  không ai quản tôi!

Rồi sau đó nó vừa vừa tác c.ắt c.ổ.

Mọi người không rét mà run, không dám thêm nửa chữ với Trần Thiên Tứ.

Ngay cả chuyện muốn gả tôi cho tên lái xe rồi sinh con cho ta cũng im bặt không nhắc tới.

Bọn họ không đề cập tới, còn tôi ngược lại lại muốn chủ .

Tên lái xe kia họ Tống, hơn bốn mươi tuổi, người khác đều vợ ta vì không sinh con trai nên bị ta đánh ch.ết.

Hơn nữa ta không chỉ có một người vợ.

Nhìn đi, đây là bố mẹ ruột thân của tôi đó.

Vì tiền, lại một lần nữa muốn bán tôi đi.

Tôi chủ hẹn ta đi ăn cơm mấy lần.

Tôi với với bố mẹ rằng chờ em tôi kết hôn thì sẽ dọn qua đó ở.

Vậy nên bố mẹ với tâm đi chuẩn bị đám cưới cho em tôi, không để ý đến tôi nữa.

18.

Bố tôi bị thương không nặng lắm, nằm nghỉ ngơi nửa tháng là khỏi hẳn.

Ngày kết hôn của em tôi và Tiểu Mẫn vẫn đến như đã hẹn.

Tôi thật sự không hiểu nổi này, biết rõ nhà họ Chu là một vũng bùn vẫn cứ nhất quyết phải nhảy vào.

Dạo này tôi học một câu mới: Không lo chuyện bao đồng, tôn trọng số phận của người khác.

Rất hợp với này.

19.

Lúc mẹ tôi phát hiện bà bị tôi lừa thì tôi đã cầm tiền bán nhà ngồi lên tàu hỏa xuôi xuống phía Nam.

Tàu chậm, ghế cứng.

Tàu đi rất chậm, không sao.

Dù sao tôi cũng đã đợi 12 năm rồi, chậm dăm ba bữa có là gì?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...