5.
Chiếc váy hoa màu trắng bị xé nát, quần lót cởi đến đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bầm tím.
Thảm thương không nỡ .
Lâm Quê Chi ngất ngay tại chỗ.
Trần Thiên Tứ không thèm giấu giếm.
Nói thật, loại ác nhân trời sinh như nó không biết sợ là gì.
Nó khinh cuồng kêu gào, “Chơi chán ch.ết đi , đếch giống trong đĩa!”
Trưởng thôn nhào lên tát nó chảy máu mũi máu tai.
Con súc sinh đó lại hồn nhiên không sợ, “Tốt nhất là ông nên đánh ch.ết tôi, bằng không đợi tôi quay về tôi ch.ết cả nhà ông!”
Trưởng thôn gọi người đến muốn trói nó lại, mụ già lại nằm lăn ra đất lối khóc lóc chơi xấu, “Ông trời ơi ông ngó xuống mà xem, một con ranh bù tiền ch.ết thì ch.ết rồi mà sao lại phải đày đọa Thiên Tứ nhà tôi thế hả trời.”
Hàng xóm vây quanh tức đỏ mắt, ồn ào trách mụ ta chuyện vô lý.
Nhưng mụ nào thèm để ý, tiếp tục lối khóc lóc, mụ bò dậy, túm tóc tôi đẩy đến trước mặt trưởng thôn, dõng dạc , “Con nhỏ Nữu Nữu ch.ết thì ch.ết rồi, tôi cho các ông mượn con dâu tôi để nó sinh cho nhà ông một thằng cháu trai.”
“Nó đẻ đứa đầu là con trai, đứa hai nhất định cũng là con trai!”
“Đấy nhá, nhà các ông hời thế còn gì, còn phải cảm ơn tôi đấy!”
Trưởng thôn nghiến răng nghiến lợi, tát cho mụ mấy cái bạt tai.
Hàng xóm láng giềng đều chê mụ, đầu óc không minh mẫn, mụ nuôi ra một thằng súc sinh.
Mụ không chịu nổi, thẹn quá hóa giận trở tay cho tôi một cái tát, “Ai bảo tại mày ngày nào cũng ăn mặc kệch kỡm lượn lờ dạy hư cháu tao! Con đĩ này, khó trách con tao không thích mày!”
Tôi ôm bên má nóng rát, chỉ lặng lẽ mụ.
Không tức giận, không phản kháng.
Bão táp, rốt cuộc cũng đã tới.
Cầu vồng có còn xa không?
6.
Trần Thiên Tứ không sai, nó là trẻ vị thành niên, mới chín tuổi.
Nó gi.ết người không phải đi t.ù.
Hơn nữa mụ già còn uy hiếp trưởng thôn, nếu ông ta báo cảnh sát, mụ sẽ hết chuyện trong cái thôn này có nhà ải nhà ai mua con dâu bán con cho cảnh sát biết.
Đây là chuyện lớn.
Trong cái thôn này nhà nào cũng ít nhiều có quan hệ họ hàng thân thích, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân.
Kẻ bị bắt ắt sẽ khai ra đồng phạm, không chỉ trưởng thôn mà ngay cả ông chủ tịch huyện và các cơ quan liên quan cung cấp địa vị pháp lý cho những người phụ nữ bị gạt bán cũng sẽ phải chịu liên lụy.
Trưởng thôn như bị tảng đá nè nặng vai, không thể không thỏa hiệp.
Cũng giống như lần trước, giống như cái ch.ết của lão Lý cũng bị xem là ngoài ý muốn, xử lý qua loa.
Vì thế mụ già dào dạt đắc ý, mụ đứng trên đường cái, “Mấy người thấy cháu tôi giỏi chưa, để tôi xem có ai dám bắt nạt nó!”
Hàng xóm láng giềng đều tránh xa bà cháu họ.
Thằng súc sinh không có chỗ xả bèn quay sang tăm tia tôi.
Tôi hiểu nó, nó muốn cái thứ gọi là kích thích.
Cho nên khi nó ra tay với tôi, tôi tuyệt không đánh trả.
Bởi vì tôi nhẫn nhục chịu đựng, quả nhiên mới mấy ngày nó đã chán ngấy tôi.
Mụ già biến thành mục tiêu của nó.
“Tại bà, tại bà nên giờ không ai chơi với tôi, mụ già đáng ch.ết, tôi đánh ch.ết bà!” Mụ già tuổi đã cao, bị đánh cho nằm liệt giường không nhúc nhích nổi, vẫn không quên khen thằng cháu mụ khỏe.
Tôi không nhịn mà châm chọc.
“Mày cái gì? Tao đói rồi, đi nấu cơm đi!” Mụ hung tợn trừng tôi, ra lệnh, “Nấu nhiều thịt chút, cháu tao đang tuổi ăn tuổi lớn, mày mà nó không cao lên xem tao xử mày thế nào!”
Tôi càng tươi hơn, mụ hỏi tôi rốt cuộc đang cái đéo gì.
Tôi sao có thể cho mụ biết, ngày tàn của mụ sắp đến rồi.
Bạn thấy sao?