Thương Diễn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất mà tôi và Nghiêm Bình từng gặp trong giai đoạn khởi nghiệp.
Cậu ấm miệng thì bảo không muốn nối nghiệp gia đình, ra ngoài tự mở công ty “chơi chơi” này, bề ngoài thì tùy tiện cợt nhả, tôi lại từng không ít lần khốn đốn vì ta trong ăn.
Mỗi lần giao tiếp với ta, tôi đều phải căng hết dây thần kinh, chỉ sợ cậu thiếu gia này lại giở chiêu quái đản nào đó không theo lẽ thường.
Thương Diễn lúc này mới uể oải ngước mắt, hàng lông mày rậm hơi nhướng lên, hiện rõ vẻ mỉa mai:
“Ồ, thì ra là Tổng giám đốc Nghiêm.”
“Sao mới nửa năm mà đã thành ra thế này? Bộ đi Sahara đào than à?”
“Lúc nãy tôi còn tưởng là mấy ông già giả vờ lạc đường đứng ăn xin ven đường đấy, tsk tsk, đúng là tia cực tím vùng Tây Tạng không đâu.”
Tôi khẽ ho một tiếng.
Thương Diễn mà đã độc miệng thì đến tôi còn cản không nổi.
Ánh mắt Nghiêm Bình dừng lại trên chiếc khuy măng-sét đặt may riêng trên tay áo Thương Diễn, sắc mặt chuyển từ tái nhợt sang trắng bệch.
Đó là mẫu sản phẩm đầu tiên do chúng tôi thức đêm thiết kế hồi mới lập công ty, mà giờ lại nằm trên tay kẻ đối đầu.
Nghiêm Bình quay ngoắt sang tôi, giận đến mức mặt tái xanh:
“Chẳng lẽ tụi bay đã qua lại với nhau từ trước khi ly hôn?”
Thương Diễn cầm khăn ướt trên khay của nhân viên phục vụ, cẩn thận lau cổ tay tôi – nơi vừa bị Nghiêm Bình bóp đến đỏ bầm.
“Hừ, tôi cũng muốn lắm chứ, tiếc là Tâm Tâm nhà tôi có nguyên tắc đạo đức cao ngất, tôi có ra sức cưa cẩm kiểu gì cũng không xiêu, tôi trằn trọc mất ngủ bao đêm.”
Anh ta ném khăn giấy vào thùng rác, quay sang mỉm với Nghiêm Bình:
“Nói mới nhớ, phải cảm ơn Tổng giám đốc Nghiêm đấy, nếu không nhờ buông tay thì tôi đâu có cơ hội cưới Tâm Tâm.”
“Lúc tụi tôi tổ chức tiệc cưới thì nghe đang ở Tây Tạng, liên lạc không , tiếc ghê.”
“Nhưng không sao, đợi song thai nhà tôi đầy tháng, mời Nghiêm đến ngồi bàn chính nha.”
Nghiêm Bình đờ đẫn chằm chằm tay tôi đang siết chặt lấy tay Thương Diễn,
Rồi ngã phịch ngồi bệt xuống đất.
4
Lên xe rồi, tôi trừng mắt Thương Diễn đầy khó chịu.
“Nói thì , chọc tức người ta gì?”
Thương Diễn lập tức ôm đầu giả vờ oan ức:
“Oan uổng quá mà vợ , hắn quấy rối phụ nữ đã có chồng, còn dụ em thai con song sinh của nữa, đây là chính đáng phòng vệ rồi còn gì…”
Tôi bất lực: “Phòng vệ chính đáng đâu có xài kiểu đó.”
Anh ta hì hì: “Vợ sao thì là . Cho qua lần này đi, lần sau mà hắn dám bén mảng tới nữa, không nhịn đâu đấy.”
Tôi mệt mỏi day trán.
Anh ta liếc thấy sắc mặt tôi, cụp mắt xuống, lẩm bẩm:
“Vợ à, sao em vẫn bênh hắn ?”
Tôi đá ta một cú.
Bênh gì mà bênh, tôi đâu phải loại người thích ngược đãi bản thân?
“Tôi giống dạng người cuồng bị hành hạ lắm hả?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Mắt ta sáng rực lên, lao tới ôm lấy tôi như chó sói vuốt lông:
“Vợ là người phụ nữ tỉnh táo nhất trên đời!”
“Nghiêm Bình cái loại vừa già vừa xấu như , sao so với chứ?”
“Em sờ thử coi, dạo này ngày nào cũng tập gym!”
Anh kéo tay tôi đặt lên ngực mình: “Ngực rắn hơn rồi đúng không? Còn có cả cơ bụng nữa, tám múi liền, có muốn đếm thử không?”
Tôi cố rút tay lại:
“Thôi đủ rồi Thương Diễn, đừng quá trớn nữa…”
“Không đâu không đâu!” Anh ta càng càng quá đáng, “Anh còn tập cả nhóm cơ trung tâm bụng và hông nữa, sau này bế em lên xuống cầu thang cũng không thở gấp luôn—”
Ghế trước vang lên một tiếng “cạch”, tài xế lặng lẽ nâng tấm vách ngăn lên.
5
Đúng lúc tôi tưởng mọi chuyện đã khép lại, thì Nghiêm Bình lại ra một trận cuồng phong bão táp trên mạng.
Anh ta dùng tài khoản tên “người chồng cũ si ” đăng một bài viết dài, chỉ trích tôi và Thương Diễn “ngoại trong hôn nhân”, kèm hình ảnh bằng chứng.
Ví dụ như, đoạn ảnh mờ từ camera giám sát cho thấy tôi và Thương Diễn bắt tay nhau tạm biệt dưới toà nhà văn phòng bị photoshop thành cảnh khoác vai tứ; ảnh chụp tại các buổi tiệc công ty thuở khởi nghiệp cũng bị cắt ghép thành buổi hẹn hò bí mật.
Ở phần cuối bài viết, ta còn “thâm ” gửi lời nhắn đến tôi, bày tỏ rằng chỉ cần tôi chịu quay về, ta sẽ chấp nhận tất cả và không truy cứu Thương Diễn nữa.
Bạn thấy sao?