21
Tôi tiếp tục sống và việc như bình thường, không còn quan tâm đến hai người kia nữa.
Nhưng tôi không ngờ, bố mẹ Giang Minh Thành lại tìm đến tận công ty tôi.
Lúc ấy tôi vừa ăn trưa xong đang chuẩn bị lên văn phòng thì bị họ chặn ngay dưới sảnh.
“Mạnh Kim Đường, có phải biết từ trước là Minh Thành bị bệnh, nên mới ly hôn gấp, rồi lừa lấy nhà của nó đúng không?”
“Phụ nữ mà lòng dạ độc ác như , thật quá đáng! Sao có thể như với con trai tôi?”
“Nhưng thôi, giờ tôi không chấp gì, chỉ cần trả lại tiền và nhà là !”
Hai người họ ầm ĩ đến mức ý cho đám đông xung quanh, rất nhiều người bắt đầu bàn tán.
“Mới trẻ mà đã thế này, chồng bị ung thư mà vội vã bỏ người ta, thật là tàn nhẫn quá!”
“Đúng đấy, người mà nhẫn tâm sao sống nổi?”
Một số đồng nghiệp biết rõ chuyện thì kéo nhẹ tay tôi, ra hiệu tôi cứ lên tầng tránh mặt.
Tôi chỉ mỉm , ra hiệu không cần lo.
Tôi không đi.
Nếu hôm nay tôi nhún nhường, sẽ còn lần hai, lần ba.
Lần này phải chặn đứng hoàn toàn mộng tưởng của họ.
Tôi hai người đang tức đến lồi mắt, vẫn giữ nụ nhẹ:
“Con trai hai người ngoại trong hôn nhân là sự thật. Tôi không bắt ta ra đi tay trắng đã là giữ thể diện cho nhà các người rồi. Giờ còn mặt mũi đến đây tìm tôi đòi nhà đòi tiền à?”
“Với lại, giữa tôi và Giang Minh Thành giờ chẳng còn liên quan gì. Tại sao tôi phải giao lại tài sản cho các người?”
“Chẳng phải con trai của hai người mới đám cưới với người nhiễm HIV à? Con dâu mới đó mới là người nên quan tâm.”
Nói xong, tôi mở điện thoại, chiếu video và ghi âm đã chuẩn bị sẵn cho đám đông đang hóng chuyện xem.
Mọi người vừa xem vừa lắc đầu, chỉ trỏ khinh bỉ:
“Đúng là loại người trơ trẽn, trước thì sỉ nhục người ta là ‘gà mái già không biết đẻ’, giờ lại quay sang đòi tiền. Mặt dày không ai bằng.”
“Rõ ràng là con trai họ ngoại , nhà chia cho vợ cũ là đúng rồi còn gì!”
Bố mẹ Giang Minh Thành mặt trắng bệch rồi chuyển sang tím tái, đứng chôn chân một chỗ, bẽ bàng không nổi lời nào.
Thì ra… cũng có lúc họ biết xấu hổ.
22
Thấy tôi cứng rắn, họ đổi chiến lược, quỳ xuống ngay giữa đường.
“Kim Đường, xem như chúng tôi cầu xin …”
“Nhà cửa trả lại cho Minh Thành đi, giờ nó cần tiền chữa bệnh, thật sự rất tốn kém…”
“Chúng tôi biết trước đây sai, đã đối xử quá đáng với . Xin , nể chúng tôi già rồi, giúp lấy một lần…”
Ha. Muốn dùng nước mắt đánh vào lòng trắc ẩn của tôi sao?
Tiếc là, trái tim tôi đã sớm bị nhà các người giẫm nát rồi, chẳng còn mảnh nào để vá lại nữa.
Tôi nhích người lùi lại một bước:
“Tôi cũng là nạn nhân trong mớ hỗn độn này, nên đừng mong lấy tiền từ tôi.”
“Nhưng mà, con trai hai người ấy, đã chuyển gần 200 triệu cho vợ mới rồi đấy, có giỏi thì đi mà đòi ta.”
“Còn nếu tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ báo công an.”
“À, mà đi nhanh lên nhé, không khéo tiền mất hết lúc nào không hay đấy.”
Hai ông bà già nhau, mặt mày ủ rũ, rồi lủi thủi bỏ đi.
Tôi đứng bóng lưng họ khuất dần, khẽ .
Màn ‘chó cắn chó’… chuẩn bị bắt đầu rồi.
23
Nghe tôi xong, bố mẹ Giang Minh Thành lập tức chạy đến tìm Lưu Tâm Điềm đòi tiền.
Nhưng mà, Lưu Tâm Điềm ban đầu đến với Giang Minh Thành chỉ vì ta có công việc ổn định, kiếm tiền.
Giờ bắt ta bỏ tiền ra? Không đời nào.
Chỉ thấy ta ngồi bệt dưới đất, gào khóc chửi rủa Giang Minh Thành là đồ cặn bã, lòng lang dạ sói,
mồm hét lên:
“Cả đời này điều hối hận nhất của tôi chính là ở bên ta! Làm lỡ cả tuổi xuân Sao không chết quách cho xong!”
Tôi gửi đoạn video đó cho Giang Minh Thành xem.
Ngay lập tức hắn gọi lại.
“Đường Đường…”
Giọng khàn đục, nghe cực kỳ yếu ớt — chắc dạo này sống cũng không dễ thở gì.
“Em , giờ mới rõ bộ mặt thật của Lưu Tâm Điềm…”
“Anh hối hận rồi, em có thể đến bệnh viện thăm không? Dạo này rất nhớ em…”
Tôi bật lạnh — nhớ tôi thì giả, nhớ tiền tôi mới là thật!
Tôi đáp, giọng không mảy may cảm :
“Giang Minh Thành, ơn ý cách xưng hô. Tôi đã không còn là vợ nữa rồi. Người vợ quý hiện tại của là Lưu Tâm Điềm đấy.”
“Còn nữa, trên đời này không có thuốc hối hận. Tự gieo quả xấu, thì cứ từ từ mà tận hưởng đi.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy và chặn toàn bộ liên lạc.
Sau đó, tôi gửi cho tôi một bức ảnh, bảo rằng tối hôm đó bệnh Giang Minh Thành trở nặng.
Còn điều khiến tôi không ngờ tới là, dù già rồi bố mẹ Giang Minh Thành vẫn còn “thủ đoạn” ra trò.
Không đòi tiền , họ hẳn vài tên đầu gấu đến trước cửa nhà Lưu Tâm Điềm quấy rối mỗi ngày.
Chưa hết, họ còn đi khắp khu chung cư rêu rao “chiến tích” huy hoàng của ta.
Chuyện truyền đi nhanh như lửa lan, cả khu ai cũng biết.
Mọi người ta với ánh mắt đầy khinh miệt.
Thậm chí, có mấy cụ già còn chỉ thẳng mặt mà mắng:
“Cô là tiểu tam thì đã quá đê tiện rồi, giờ còn giữ tiền người ta chữa bệnh. Cô không biết xấu hổ à?”
“Đúng đó! Ở cái khu này có là bọn tôi cũng thấy nhục!”
Lưu Tâm Điềm từ trước đến giờ vẫn giả vờ thanh cao, trong khu ai cũng nghĩ là người đoan chính.
Bị mắng thẳng mặt, lại bị đám lưu manh quấy rối hàng ngày, ta sụp đổ hoàn toàn.
Cuối cùng, phải trả lại toàn bộ số tiền.
Đúng là dã tràng xe cát, mất cả người lẫn của.
Tức quá, ta lập tức tố cáo mọi chuyện với đơn vị của Giang Minh Thành.
Vì vụ việc ảnh hưởng nghiêm trọng, Giang Minh Thành bị buộc thôi việc.
Tin này như đòn chí mạng — hắn gục luôn, phải chuyển vào ICU.
Ngay sau đó, Lưu Tâm Điềm tranh thủ đệ đơn ly hôn.
Chó cắn chó, cả hai đều tan tành xác xơ.
25
Một tháng sau, Giang Minh Thành không qua khỏi.
Bố mẹ hắn bán cả nhà lẫn tài sản, vẫn không cứu con, quá đau buồn nên chẳng bao lâu sau cũng lần lượt ra đi.
Còn Lưu Tâm Điềm, thân thể bệnh tật, tiếng xấu vang xa, không ai dám lại gần.
Không tìm chỗ dựa, phải đi tỉnh khác, để sống qua ngày.
Vì không chịu dùng biện pháp bảo vệ, ta truyền bệnh cho nhiều người.
Trong đó có một người đàn ông vì quá phẫn nộ, xách dao đi tìm ta tính sổ.
Cuối cùng, ta bị đâm chết nơi đất khách quê người.
Gia đình họ…
coi như đã “đoàn tụ” đầy đủ ở thế giới bên kia.
Có lẽ, đây chính là cái mà người ta gọi là:
“Ác giả ác báo.”
Hết
Bạn thấy sao?