Tôi Ly Hôn Trong [...] – Chương 6

15

Về nhà, tôi thay toàn bộ ổ khóa, dọn sạch mọi đồ đạc không cần thiết. Đặc biệt là cái giường trong phòng ngủ — nghĩ đến việc hai kẻ bẩn thỉu kia từng lăn lộn trên đó là tôi muốn nôn ngay lập tức.

Giang Minh Thành thì đã dọn đến sống chung với Lưu Tâm Điềm, bắt đầu một cuộc sống mới “vô liêm sỉ tứ”.

Suốt mấy ngày sau, Giang Minh Thành như bốc hơi khỏi thế gian, không hề liên lạc với tôi.

Lưu Tâm Điềm cũng không tĩnh gì.

Điều đó khiến tôi hơi bất an — tôi sợ hắn đã biết chuyện mình bị ung thư.

Lo lắng thấp thỏm hơn hai mươi ngày, cuối cùng tôi gửi cho Giang Minh Thành một tin nhắn:

“10h sáng mai, gặp nhau ở Cục Dân chính.”

Tin nhắn hồi âm rất nhanh:

“Chị bác sĩ Mạnh yên tâm, em sẽ đi cùng Minh Thành.”

Tôi bật lạnh — trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút.

Sáng hôm sau, tôi trang điểm kỹ càng, khí chất rạng rỡ, lên đường đến Cục Dân chính.

Khi tôi đến nơi, Giang Minh Thành đã đứng đợi.

Còn Lưu Tâm Điềm thì hùng hổ đứng kế bên, trông chẳng khác gì một con gà trống đang xù lông bảo vệ lãnh thổ.

Thấy tôi, ta nở một nụ mỉa mai:

“Chị bác sĩ Mạnh đến rồi à? Tôi còn tưởng chị đổi ý, không dám đến nữa cơ.”

Trong lòng tôi khẽ lạnh: Hy vọng đến ngày biết Giang Minh Thành bị ung thư gan, vẫn còn có thể vui vẻ như hôm nay.

Hai người bọn họ phô trương như , khiến ánh mắt của người qua đường vô thức dồn hết về phía ba chúng tôi.

Giang Minh Thành có chút ngượng ngùng, mặt không giấu sự khó xử.

“Thôi rồi, đừng ầm ĩ nữa, vào đi!”

— Ồ, dẫn cả tiểu tam theo đến cục dân chính, đến giờ mới sợ mất mặt à?

16

Phải đến khi cầm cuốn sổ ly hôn màu đỏ, tôi mới thật sự thấy nhẹ nhõm.

Ra khỏi tòa nhà, Giang Minh Thành tỏ vẻ áy náy:

“Đường Đường, chuyện này là có lỗi với em…”

Tôi lạnh lùng liếc hắn:

“Anh Giang, ơn gọi tôi là Mạnh Kim Đường, hoặc bác sĩ Mạnh.”

“Chúng ta giờ chẳng còn gì liên quan, không cần phải giải thích. Nếu thật sự thấy áy náy, thì sau này biến khỏi cuộc đời tôi là đủ rồi.”

Nghe tôi , ánh mắt hắn càng lộ rõ sự hối lỗi:

“Đường… Kim Đường, sau này nếu em có chuyện gì cần giúp, cứ liên hệ với , nhất định sẽ cố gắng.”

Nửa cái mạng đã nằm trong đất rồi, còn muốn giúp tôi? Ai cho ta sự tự tin đó ?

Mà tôi cũng không định dây dưa thêm với hắn gì.

“Không cần.” — Tôi lạnh nhạt cắt lời.

“Với tôi, người dưng vẫn là tốt nhất.”

Không ngờ tôi lại dứt khoát như , hắn ngẩn người.

Bước lên một bước định nắm lấy tay tôi.

Tôi lập tức tránh xa, trong lòng thấy ghê tởm vô cùng, rồi tát cho hắn một cái nảy lửa:

“Giang Minh Thành, tránh xa tôi ra một chút. Ghê tởm thật sự. Đã ngoại rồi, giờ ly hôn rồi lại còn giả vờ si cho ai xem hả?”

Giang Minh Thành bị tát sững người, tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

Tôi xoa xoa lòng bàn tay vừa đau, ánh mắt khinh thường hắn.

Tôi đã muốn từ lâu rồi.

Chẳng qua trước đây còn sợ hắn không chịu ly hôn nên nhịn.

Giờ thì xong hết rồi, tôi còn sợ gì nữa?

Không đánh què hắn đã là tôi nể cái mạng ung thư giai đoạn cuối của hắn rồi.

“Cái tát này, là cái giá phải trả cho sự phản bội trong hôn nhân!”

Người xung quanh đã dần hiểu chuyện, bắt đầu xì xào bàn tán.

Giang Minh Thành bị mất mặt nặng nề, ánh mắt u ám, căm hận trừng tôi.

Lúc này, Lưu Tâm Điềm hét lên the thé:

“Mạnh Kim Đường, điên rồi à? Sao lại đánh người?”

Tôi không nhiều, đạp thẳng ta ngã xuống đất:

“Tôi không nên đánh hắn à? Còn , người thứ ba không thấy nhục sao?”

Thấy nhân bị đạp, Giang Minh Thành lập tức giơ tay định đánh tôi.

Tôi lập tức rút điện thoại, thẳng vào mặt hắn đầy thách thức:

“Giang Minh Thành, nếu hôm nay dám chạm vào tôi dù chỉ một chút, ngày mai đoạn video ‘đạo đức xuống cấp’ của sẽ gửi thẳng vào hòm thư của cấp trên. Anh muốn thử không?”

Nghe , hắn giận đến nghiến răng vẫn phải rụt tay lại, chỉ dám lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi mặc kệ, xoay người rời đi.

Trận ầm ĩ hôm nay coi như chấm dứt tất cả nghĩa giữa tôi và hắn.

Tôi tin, sau chuyện này, hắn cũng không còn mặt mũi nào tìm tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...