12
Vài hôm sau, tôi thấy Lưu Tâm Điềm đăng một dòng trạng thái mới trên trang cá nhân:
“Em thích , từ đêm đen đến bình minh, từ mùa đông lạnh lẽo đến xuân ấm áp, từ một giây đến trọn đời. Mãi mãi, không ngừng, luân hồi bất tận.”
Kèm theo là ảnh chụp chung với Giang Minh Thành.
Lần này, ta không thèm che giấu nữa, chụp rõ mặt hắn luôn.
Tôi lập tức lưu lại bức ảnh.
Một người ung thư giai đoạn cuối, một người nhiễm HIV — mong rằng đúng như lời ta viết, cả đời lẫn kiếp mãi mãi không rời nhau.
Tôi tưởng chuyện ly hôn sẽ nhanh chóng giải quyết xong, không ngờ Giang Minh Thành lại im lặng, chẳng có chút tĩnh nào.
Có lẽ là vì điều khoản chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn quá bất lợi cho ta.
Ba căn nhà, tôi chiếm hai; toàn bộ khoản tiết kiệm hiện tại cũng thuộc về tôi.
Nói trắng ra thì, ngoài một căn nhà và một chiếc xe, Giang Minh Thành chẳng còn gì cả.
Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào. Về việc phân chia tài sản, tôi tuyệt đối không nhượng bộ — ai bảo ta ngoại trước?
Tôi còn chưa đợi ta ký vào đơn ly hôn thì Lưu Tâm Điềm lại chủ tìm đến tôi.
Cô ta chặn tôi ngay trước cổng bệnh viện:
“Bác sĩ Mạnh, chúng ta có thể chuyện một lát không?”
Trong một quán trà yên tĩnh, Lưu Tâm Điềm ngồi đối diện, bày ra dáng vẻ tội nghiệp:
“Bác sĩ Mạnh, em biết chị và Minh Thành là do xem mắt mà đến với nhau. Ngần ấy năm mà hai người không có con, ấy cũng không còn cảm… Chị buông tay đi, cho bọn em một cơ hội.”
Cô ta còn giả vờ lấy tay lau nước mắt:
“Hơn nữa, chị cũng biết trạng bệnh của em rồi mà. Từ khi quen Minh Thành, sức khỏe của em tốt lên rất nhiều… Chị ơi, chị thương em một chút đi, coi như giúp đỡ một người bất hạnh như em.”
Nói năng thì đầy vẻ đáng thương, mà mặt lại chẳng hề có chút xấu hổ vì đã vỡ gia đình người khác — quả đúng là cặp đôi trời sinh với Giang Minh Thành.
Biết người ta có vợ rồi, thì phải tự biết tránh. Đằng này, bệnh thì không nhẹ mà vẫn bám vào chồng người khác?
Dù hai người có thật lòng nhau thì cũng nên thẳng thắn với tôi một câu. Cần gì phải giở mấy cái trò bỉ ổi, tổn thương người khác như ?
“Lưu Tâm Điềm, đúng là không biết xấu hổ. Cô thích người thứ ba đến sao?”
Bình thường tôi vốn luôn nhẹ nhàng điềm đạm trong công việc, chắc ta không ngờ tôi sẽ chửi thẳng như nên mặt lập tức đơ ra.
Ngay sau đó, ta cũng chẳng thèm giả vờ nữa:
“Mạnh Kim Đường, chị chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ quèn, như ai cao sang lắm!”
“Chị không thấy mình đáng thương à? Cưới nhau sáu năm mà vẫn không giữ nổi trái tim chồng, chỉ cần tôi khẽ vẫy tay một cái là ấy đã bám lấy tôi như chó đói!”
“Không thương mới là người thứ ba đấy. Nếu là tôi, tôi đã sớm ly hôn rồi, khỏi phải tự rước nhục vào người.”
Cô ta định dùng lời lẽ kích để chọc tức tôi, cảm tôi dành cho Giang Minh Thành sớm đã cạn sạch ngay đêm phát hiện hắn ngoại rồi.
Nên những gì ta chẳng có chút tác dụng nào cả.
Tôi thản nhiên ta:
“Cô có thời gian đi tìm tôi, sao không về bảo Giang Minh Thành nhanh nhanh ký vào đơn ly hôn đi?”
“Ly hôn tôi đã đề nghị rồi, giờ chỉ chờ hắn ký nữa là xong.”
“Cũng may là hai người sớm có gian , nhờ tôi mới kịp thời nhận ra bộ mặt thật của tên đàn ông thối nát đó.”
Chứ không thì đợi đến lúc hắn nằm liệt giường, tôi còn phải phí công sức và tiền bạc chăm sóc thì thiệt quá.
“Cô… có ý gì ?”
Không ngờ tôi không phản ứng như ta tưởng, Lưu Tâm Điềm ngơ ngác tôi, không tin nổi.
Tôi mỉm nhẹ nhàng:
“Không có gì đâu. Tôi chỉ bị một tật nhỏ thôi — bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, nên không thể chấp nhận những thứ bẩn thỉu.”
“Dù là Giang Minh Thành hay là cái căn bệnh của .”
“Tôi chỉ mong nhanh chóng giúp tôi thúc hắn ký vào đơn ly hôn, để từ nay tôi khỏi phải liên quan gì đến hai người nữa.”
Cô ta khinh khỉnh :
“Hừ, Mạnh Kim Đường, chị lại giở trò gì thế? Muốn bày mưu tính kế gì với tôi à?”
Haha, đầu óc thật khác người. Bảo sao chuyên đi kẻ thứ ba hoại người khác.
“Tùy nghĩ thế nào cũng , cái đồ mặt dày vô liêm sỉ!”
Nói rồi tôi tát thẳng vào mặt ta một cái.
“Cô hoại gia đình tôi, tôi tát một cái. Không quá đáng chứ?”
Cô ta tức đến mức cầm cốc trà định hất vào người tôi.
Tôi thẳng vào ta, giọng đều đều:
“Nếu dám hất nước vào tôi, tôi sẽ hết chuyện mắc HIV cho Giang Minh Thành biết đấy.”
Nghe , Lưu Tâm Điềm lập tức ngoan ngoãn buông cốc xuống.
Tôi ta một cái đầy khinh bỉ rồi ung dung rời khỏi quán trong ánh mắt tức tối của ta.
14
Nhưng mà… nhờ Lưu Tâm Điềm nhắc nhở, tôi mới nhận ra: phải giải quyết chuyện ly hôn càng sớm càng tốt.
Không thì lỡ một ngày nào đó Giang Minh Thành phát bệnh nằm liệt giường, lúc đó muốn thoát cũng khó!
Sáng hôm sau, tôi đến thẳng công ty của Giang Minh Thành.
Vừa thấy tôi trước cổng công ty, hắn lập tức như gặp kẻ thù.
Giang Minh Thành là công chức nhà nước, tuy chức vụ không cao chỉ cần dính dáng đến mấy chuyện đạo đức cá nhân là đủ mất việc như chơi.
Người qua lại trước cổng đều vô thức liếc về phía tôi. Giang Minh Thành chột dạ, vội kéo tôi sang một bên:
“Đường Đường, em đến tìm có chuyện gì ?”
Tôi không dài dòng, rút luôn đơn ly hôn từ trong túi ra, đặt thẳng trước mặt hắn:
“Không có gì đâu, chỉ là đến bàn chuyện ly hôn thôi.”
Hắn định nắm tay tôi, tôi lập tức rút tay lại.
Ánh mắt hắn thoáng đau khổ:
“Đường Đường, chỉ phạm cái sai mà đàn ông nào cũng từng phạm phải thôi. Anh không muốn ly hôn, em có thể tha thứ cho lần này không?”
“Hơn nữa, bây giờ với Lưu Tâm Điềm cũng không còn qua lại nữa rồi.”
Đúng là mấy câu thoại kinh điển của loại đàn ông cặn bã. Tôi chỉ muốn mở hộp sọ hắn ra xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì.
Tôi hắn lạnh lùng, rồi đưa ra một loạt ảnh mà Lưu Tâm Điềm đã gửi cho tôi mấy ngày qua.
Từ lúc tôi dọn về nhà mẹ đẻ, ngày nào hắn cũng quấn lấy ta như hình với bóng.
“Đây là cái mà gọi là ‘không còn liên lạc’ à? Giang Minh Thành, lúc đầu tôi còn định để một con đường, cũng không thèm tôn trọng tôi. Vừa quay đi đã lập tức dính lấy ta, trái tim tôi tan nát.”
“Anh như , bảo tôi sao còn có thể tin nữa?”
“Giờ đừng mấy lời vô ích nữa. Nếu không muốn tôi bóc trần hết chuyện xấu của , thì ký đi, đừng phí thời gian của tôi nữa. Được chứ?”
Nghe tôi , mắt hắn đỏ hoe, ánh mắt lộ rõ vẻ tổn thương:
“Kim Đường, em thật nhẫn tâm. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, sao em cứ nhất quyết không bỏ qua cho ?”
“Tôi nhẫn tâm á?” — Tôi khẩy.
“Là ngoại trước. Tôi chưa vạch trần cho cả thiên hạ biết, chưa bắt trắng tay ra khỏi nhà đã là quá tử tế rồi. Đừng có giở giọng mặc cả với tôi.”
“Nếu còn tiếp tục dây dưa, thì đừng trách tôi kiện ra tòa.”
Thấy hắn vẫn chần chừ, tôi đổi giọng, bắt đầu phân tích như chuyện ăn:
“Tôi đang giữ trong tay bằng chứng ngoại trong thời gian hôn nhân. Kể cả ra tòa, cũng chẳng nhận đồng nào. Đã , danh tiếng mất sạch, công việc cũng khó giữ.”
“Công việc của vốn tốt, tương lai kiếm lại tiền chẳng khó gì. Với năng lực của , vài năm nữa mua lại căn nhà khác đâu phải chuyện xa vời?”
Nghe tôi , sắc mặt Giang Minh Thành dịu xuống, cuối cùng cũng chịu ký vào đơn ly hôn.
Ký xong, tôi lập tức kéo hắn đến thẳng Cục Dân chính thủ tục, sợ hắn đổi ý phút chót.
Khoảnh khắc cầm giấy hẹn hoàn tất thủ tục sau thời gian chờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ chỉ cần qua giai đoạn “thời gian cân nhắc” là chúng tôi chính thức đường ai nấy đi.
Bạn thấy sao?