06
Ung thư gan giai đoạn cuối ít nhất cũng sống ba tháng, nên tôi phải tranh thủ tìm bằng chứng để đề nghị ly hôn càng sớm càng tốt.
Tôi mở khóa điện thoại của hắn, bắt đầu thu thập chứng cứ.
Danh bạ và album ảnh thì sạch bong, không tìm ra gì.
Tôi tiếp tục kiểm tra tài khoản ngân hàng của hắn, và phát hiện hắn đã chuyển gần 200 triệu cho một tài khoản lạ.
Trong lịch sử đặt phòng trên app, có đến hơn chục lần khách sạn. Mỗi lần đọc thêm một dòng, tim tôi như bị ném xuống thêm một bậc sâu, cho đến khi chạm đáy.
Bình thường ăn mặc chỉnh tề, ra vẻ đứng đắn, nào ngờ sau lưng lại là một con người dơ bẩn như .
May mà tôi phát hiện kịp thời, thiệt vẫn còn cứu vãn .
Tôi siết chặt tay, dõi mắt cái bóng đang lờ mờ sau cửa kính phòng tắm, vừa cay đắng vừa nhẹ nhõm:
“Giang Minh Thành, đáng đời bị ung thư. Đây chính là quả báo vì phản bội.”
07
Tối hôm đó, đợi hắn ngủ say, tôi lặng lẽ qua phòng ngủ phụ, chứ nằm cạnh tên đàn ông ghê tởm đó, tôi chỉ sợ nôn đến chết.
Sáng hôm sau, tôi bị hắn đánh thức.
Hắn còn dán một nụ hôn ngọt lịm lên má tôi:
“Đường Đường, sao em lại ngủ ở phòng bên ?”
Tôi cố gắng không đẩy hắn ra vì quá buồn nôn, bình tĩnh đáp:
“Tối qua em nhớ ra còn một bài luận văn cần sửa, sợ phiền nghỉ ngơi nên ra phòng khác ngủ.”
Tôi từng thế vài lần trước đây, nên hắn không mảy may nghi ngờ.
Trong lúc ăn sáng, điện thoại hắn đổ chuông.
Vừa liếc màn hình, mặt hắn tái lại, lập tức cầm máy ra ban công nghe.
Khi quay lại, hắn đã khôi phục vẻ bình thường:
“Đường Đường, hôm nay không đi với em rồi. Sếp vừa gọi bảo có việc gấp, phải đến công ty một chút.”
Tôi tươi:
“Không sao đâu, việc quan trọng mà.”
Nhìn hắn hấp tấp rời khỏi nhà, tôi khẽ nhếch môi.
Hắn đi tìm ai, tôi biết quá rõ.
Tôi nhanh chóng thay đồ và bám theo hắn.
08
Chỉ nửa tiếng sau, tôi lén bám theo Giang Minh Thành tới một khách sạn.
Tôi dựng giá đỡ điện thoại, trốn trong một góc tối, chuẩn bị bắt quả tang tận tay.
Chưa đầy mười phút sau, Lưu Tâm Điềm lắc lư eo bước vào khách sạn. Cô ta không cần đăng ký, rõ ràng đã quá quen đường.
Thêm hai mươi phút nữa, tôi gọi cho cảnh sát:
“Xin chào, tôi muốn báo án. Ở đây đang diễn ra hành vi mua bán dâm trái phép, ngay bây giờ, địa điểm là khách sạn đầu đường Đông.”
Khách sạn này cách đồn cảnh sát không xa, nên chỉ vài phút sau cảnh sát đã có mặt.
Dưới sự phối hợp của cảnh sát, lễ tân nhanh chóng cung cấp số phòng của Giang Minh Thành.
Tôi theo sát phía sau các cảnh sát.
Sẵn sàng chờ xem một màn kịch hay.
Tôi tiện tay bật luôn camera, ghi lại toàn bộ bằng chứng.
Lúc này, một nữ cảnh sát đột nhiên quay sang hỏi tôi:
“Cô và người bị tố cáo là quan hệ gì?”
Tôi lập tức tỏ ra đau lòng:
“Anh ta là chồng tôi.”
Vừa dứt lời, nữ cảnh sát tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Khi đến trước cửa phòng, cảnh sát gõ cửa:
“Cảnh sát kiểm tra phòng, mở cửa!”
Bên trong lập tức vang lên tiếng sột soạt luống cuống, phải mất gần một phút sau cửa mới mở ra.
Giang Minh Thành nở một nụ nịnh nọt:
“Chào các cảnh sát, bên trong là tôi thôi. Tôi là công dân gương mẫu, sống đúng pháp luật đấy ạ!”
Tôi lập tức chen từ phía sau vào, vung tay tát hắn một cái như trời giáng.
Tức giận hét lên:
“Hay nhỉ, Giang Minh Thành, bảo là phải ở lại công ty tăng ca, thế mà lại mò đến khách sạn phòng?”
“Nếu tôi không cờ thấy khi đi chợ, chắc giờ vẫn bị lừa cho xoay vòng vòng!”
Giang Minh Thành thấy tôi thì sững người, mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi nhân cơ hội đẩy hắn sang một bên, xông thẳng vào phòng, giơ điện thoại ra quay thẳng mặt Lưu Tâm Điềm.
Đồ cặn bã như nhau, không đứa nào thoát.
Lưu Tâm Điềm sợ đến mức quấn chăn co rúm người run rẩy.
Giang Minh Thành luống cuống chắn trước mặt tôi:
“Đường Đường, xin lỗi em, nghe giải thích đã…”
“Chuyện không phải như em nghĩ đâu, sẽ xử lý ổn thỏa, cho chút thời gian đi mà.”
“Gần đây áp lực công việc của quá lớn, nên mới như … Đường Đường, em đừng giận, không?”
Hah, nực thật. Áp lực lớn thì phép ngoại à? Nếu thì tôi chắc phải ngoại cả trăm lần rồi!
Tôi chẳng buồn nghe hắn thêm, lại vung tay tát thêm mấy cái, đến mức cảnh sát phải giữ tôi lại:
“Đủ rồi! Đừng loạn nữa, tất cả theo tôi về đồn!”
Bạn thấy sao?