Tôi Ly Hôn Cũng [...] – Chương 3

Đúng lúc này đứa bé bắt đầu khóc ré lên.

Lâm Tịch cũng vội vã đặt đứa bé vào tay tôi.

“Thím ơi, thím xem con nè.”

“Thím vẫn chưa từng bế nó bao giờ…”

Đứa bé đúng là rất giống Cố Nam Phong.

Tôi từng vô số lần tưởng tượng, nếu có thể có một đứa con với Cố Nam Phong thì sẽ như thế nào.

Giờ đây đứa bé thật sự nằm trong tay tôi, tôi không tránh khỏi mềm lòng.

Nhìn tôi thật sự ôm đứa trẻ, Cố Nam Phong mới thở phào đi về phía bệnh viện.

Nhưng ta vừa đi mấy bước, đứa bé bỗng khóc òa lên.

Tôi lúng túng, không biết phải gì.

Lâm Tịch cuống cuồng giành lại đứa trẻ từ tay tôi.

“Thím ơi! Đứa bé là vô tội, sao thím có thể thế với nó?!”

Tôi ngơ ngác ta,

Đứa bé mới chỉ vừa trao vào tay tôi, tôi còn chưa kịp chạm vào nó, thì đã khóc òa.

“Tôi chưa gì cả.”

Khi Cố Nam Phong chạy về, Lâm Tịch đang ôm con vừa khóc nức nở.

Con trai tôi thì tôi đầy phẫn nộ.

“Có chuyện gì ?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, con trai đã chỉ thẳng tay vào tôi:

“Mẹ vừa định ném em xuống đất, em sợ đến khóc thét!”

Tôi tròn mắt, không thể tin nổi đứa con trai của mình.

Rõ ràng nó ở ngay đó, biết rất rõ tôi không gì cả!

“Tôi không !”

Ánh mắt Cố Nam Phong tôi lúc này… đã lạnh đến đáng sợ.

“Thẩm Vãn Thanh, tôi không ngờ em lại độc ác đến thế!”

“Miệng em không , lẽ nào con trai lại vu oan cho em sao?!”

“Đừng quên, nó là con của em đó! Còn nhỏ như , nó biết dối sao?!”

Không một ai tin tôi.

Toàn thân tôi lạnh buốt như băng giá tràn khắp người.

“Thẩm Vãn Thanh, tôi thật sự thất vọng về em!”

Cố Nam Phong chẳng để tôi kịp phản ứng, lập tức kéo tôi ra khỏi xe.

Tôi ngã nhào xuống đất, chiếc xe phóng đi xa, toàn thân run rẩy như hồn phách bị kéo khỏi xác.

Tôi biết.

Từ khoảnh khắc này, tôi và Cố Nam Phong đã hoàn toàn kết thúc.

6

Tôi không quay về nữa, chỉ ủy thác luật sư giải quyết thủ tục ly hôn.

Tôi cứ ngỡ, mọi thứ như là đã kết thúc.

Nhưng không ngờ, nửa đêm, Cố Nam Phong dẫn theo một nhóm người xông vào biệt thự nơi tôi đang sống.

Anh ta xộc vào phòng, túm lấy tôi từ trên giường lôi dậy.

“Thẩm Vãn Thanh! Cô phải thế nào mới chịu tha cho Lâm Tịch?!”

Anh ta vung mạnh tay đẩy tôi ngã xuống đất.

Con trai đứng bên cạnh, ánh mắt băng giá tôi đầy phẫn nộ.

“Tôi thật không muốn tin người độc ác như mẹ lại là mẹ ruột của tôi!”

Tôi loạng choạng đứng dậy, đau đớn cãi lại:

“Các người vô cớ xông vào nhà tôi phát điên cái gì chứ?!”

“Phát điên?!”

Cố Nam Phong ném một xấp ảnh thẳng vào mặt tôi.

“Tôi mới muốn hỏi , rốt cuộc có điên không?!”

“Lâm Tịch đã chọc gì đến , mà cứ nhất quyết không buông tha ấy?!”

“Lần trước dán thông báo khắp nơi, giờ lại phát tán ảnh chụp giường chiếu của ấy ở khắp các khu dân cư!

Nếu không nhờ con trai phát hiện kịp thời, Lâm Tịch giờ đã thân bại danh liệt rồi!”

Những tấm ảnh rơi xuống, quệt vào mặt tôi đau rát.

Tôi nhặt lên một tấm thử,

Là cảnh Lâm Tịch trần trụi ôm lấy Cố Nam Phong đang chuyển

Khuôn mặt Cố Nam Phong bị mờ, gương mặt Lâm Tịch thì vô cùng rõ nét.

Chắc đây chính là lúc ta bị bỏ thuốc và họ xảy ra chuyện.

Tôi xé nát bức ảnh.

“Cố Nam Phong, chuyện bị con trai bỏ thuốc, tôi hoàn toàn không biết!”

“Anh chỉ với tôi khi Lâm Tịch đã gần đến ngày sinh!”

“Anh nghĩ tôi có cơ hội để chụp mấy tấm ảnh này sao?!”

Người từng luôn tin tưởng tôi nhất, giờ đây, dù có bao điểm đáng ngờ, vẫn lập tức đổ tội lên đầu tôi.

Cố Nam Phong khựng lại, dường như đang suy xét lời tôi .

Nhưng con trai đã gào lên:

“Ngoài mẹ ra, còn ai có tâm địa độc ác như để chụp mấy bức ảnh đó chứ?!”

“Mẹ luôn không ưa chị Lâm Tịch, lần trước mẹ muốn em trai, giờ lại muốn hãm tiếp, mẹ chỉ muốn cướp bố về cho riêng mình thôi!”

Tôi đột nhiên thẳng vào con trai.

“Thuốc là do con bỏ. Những bức ảnh này… chỉ có con hoặc Lâm Tịch mới có thể chụp , đúng không?”

Đến lúc này tôi mới thật sự rõ, đứa trẻ trước mắt mình đã chẳng còn là con trai năm xưa luôn ôm tôi, luôn “con mẹ” nữa rồi.

“Con…”

Ánh mắt nó lóe lên hoảng loạn, rất nhanh đã ôm lấy chân Cố Nam Phong khóc òa:

“Bố ơi… sao mẹ lại biến thành thế này chứ?!”

“Mẹ không chỉ muốn chết chị Lâm Tịch và em con…

Giờ còn đổ hết tội lỗi lên đầu con nữa!

Bố ơi, con sợ lắm… liệu mai mẹ có định con luôn không?!”

Cơ thể Cố Nam Phong khẽ run lên.

Ánh mắt tôi càng thêm lạnh lẽo.

“Thẩm Vãn Thanh, con trai mới mười mấy tuổi, sao có thể chụp mấy bức ảnh như thế?

Lại càng không thể vu oan cho !”

“Cô giờ toàn dối! Tôi thật sự quá thất vọng về rồi!”

Tôi khẩy một tiếng.

“Nó không thể chụp ảnh?

Vậy lúc nó bỏ thuốc thì không nghĩ sao, nó mới bao nhiêu tuổi?!”

“Hay là… thực ra chẳng có bỏ thuốc gì cả.

Mọi chuyện giữa và Lâm Tịch… đều là nguyện?!”

Tôi vừa dứt lời, thì điện thoại Cố Nam Phong vang lên.

“Anh Cố, vợ mất máu quá nhiều, hiện giờ…”

Không biết đầu dây gì, chỉ thấy ta không còn nghe lọt nữa, túm lấy tôi rồi lao ra ngoài.

“Thẩm Vãn Thanh! Nếu Lâm Tịch xảy ra chuyện gì, tôi bắt đền mạng!”

Mà bên tai tôi, vẫn chỉ quanh quẩn một câu:

“Vợ …”

Thì ra, trong lòng Cố Nam Phong, Lâm Tịch… đã là vợ ta từ lâu rồi.

7

Khi đến bệnh viện, Lâm Tịch vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.

Y tá lo lắng giải thích sơ qua hình:

“Lúc đưa đến đây, ấy chỉ là kích tinh thần. Nhưng sau khi thấy tin nhắn trên điện thoại, ấy đã tự rạch tay vài nhát.”

“Lần này rạch trúng mạch chủ. May mà chúng tôi phát hiện kịp thời, nếu không thì giờ ấy đã trở thành một xác chết lạnh lẽo rồi.”

“Chỉ là hiện tại ấy mất máu quá nhiều, trong ngân hàng máu của bệnh viện lại không còn nhóm máu phù hợp… Mọi người cần phải…”

Y tá còn chưa hết câu, Cố Nam Phong đã kéo tôi đứng trước mặt ấy.

“Cô ấy và Lâm Tịch cùng nhóm máu, rút máu của ấy đi!”

Thấy người bị kéo tới là tôi, ánh mắt của y tá lập tức tràn đầy khinh miệt.

“Lại là .”

Tôi chỉ cảm thấy cả người khó chịu, vừa định rút tay lại thì đã bị Cố Nam Phong siết chặt hơn nữa.

“Phiền mau lấy máu đi, dù sao cũng phải cứu Lâm Tịch.”

Y tá có chút do dự:

“Một người e rằng không đủ, ít nhất phải cần đến huyết tương của ba người…”

Cơ thể Cố Nam Phong thoáng khựng lại.

Lúc này, con trai tôi liền đẩy tôi một cái:

“Cứ lấy máu của mẹ con đi! Mẹ là thủ phạm chính, có rút cạn máu cũng chẳng sao!”

Tôi không thể ngờ … con trai tôi lại có thể ra những lời tàn nhẫn đến . Tôi sững sờ nó, không dám tin.

Nó chỉ lắc tay Cố Nam Phong mà nài nỉ:

“Bố ơi, cứu Lâm Tịch đi mà!”

“Cô ấy vô tội… Nếu ấy chết rồi, ai biết mẹ kế như mẹ sẽ đối xử với ấy thế nào!”

Cố Nam Phong quay mặt sang chỗ khác, che giấu đi sự không đành lòng trong mắt.

“Y tá, phiền lấy máu ấy trước, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm người khác.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...