1
Vừa thấy tôi, Lâm Tịch liền “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Thím ơi, con biết con không có tư cách cầu xin gì thím.”
“Nhưng đứa bé là vô tội, dù sao nó cũng là một sinh mạng.”
“Xin thím hãy để con sinh đứa bé ra, để ấy có người nối dõi…”
Tôi đứng yên tại chỗ, cảm giác như có một bàn tay khổng lồ đang b ,óp ch ,ặt tim tôi rồi k ,éo tuột ra ngoài.
Cố Nam Phong thở dài, ánh mắt tôi đầy van nài:
“Vãn Thanh, ấy đang mang thai mà…”
“Đừng khó ấy, không?”
Cơn đ ,au nơi đáy lòng khiến tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi khổ một tiếng.
“Cố Nam Phong, tuần sau là ngày dự sinh rồi, tôi còn có thể khó ta kiểu gì nữa?”
Cha của Lâm Tịch là vong niên với Cố Nam Phong.
Đêm trước khi mất, ông đã gửi gắm con mới vừa trưởng thành cho .
Cố Nam Phong rất mực quan tâm chăm sóc ta, sợ đơn nên đón về nhà sống cùng chúng tôi.
Cô ta không muốn đi học, liền đưa ra nước ngoài du học.
Lễ Tết thì dắt con trai sang thăm.
Tình cảm thiếu nữ của ta chẳng hề che giấu.
Nửa đêm thường gọi điện s ,ợ h ,ãi, cần Cố Nam Phong ôm ngủ.
Thậm chí còn mặc đồ ngủ g ,ợi c ,ảm đến gõ cửa phòng chúng tôi.
Tôi từng nhắc nhở , không những không cự tuyệt những hành vi quá đà của Lâm Tịch,
mà còn quay lại mắng tôi:
“Em đừng có suy bụng ta ra bụng người!”
“Nó là cháu của , giữa và nó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ!”
Giờ lại, không phải do tôi nghĩ b ,ẩn,
mà là đã chìm đắm trong sự kích thích từ mối quan hệ giả cấm kỵ này.
Con trai chẳng biết từ lúc nào đã chạy đến.
Nó rúc vào lòng Lâm Tịch, tay nhẹ nhàng xoa bụng ta.
“Con đã là thuốc con bỏ không sai mà, giờ cuối cùng cũng giúp bố và chị Lâm Tịch như ý!”
Nhìn gương mặt tràn đầy vui sướng của nó, tôi như bị sét đánh đứng sững tại chỗ.
Vì cứu Cố Nam Phong mà tôi không thể sinh con nữa,
nên mới nhận nuôi đứa con trai này.
Từ ngày nó bước vào nhà, tôi luôn xem nó như ruột thịt.
Vậy mà giờ đây, nó lại vì Lâm Tịch…
Không ngại bỏ thuốc chỉ để giúp họ thành đôi.
Cả người tôi r ,un r ,ẩy không ngừng.
Cố Nam Phong từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
“Vợ ơi, em đừng giận. Con cũng chỉ vì , muốn có một đứa con ruột.”
Lâm Tịch thì nhẹ nhàng bước tới, kéo tay tôi đặt lên bụng ta.
“Thím ơi, bé đang đạp con đó.”
Con trai tôi đầy mong chờ.
“Mẹ à, mẹ không sinh nên chắc chưa từng cảm nhận điều này đâu.
Giờ có cơ hội rồi, mẹ thử xem đi!”
Tôi ngẩng đầu, dằn lại nước mắt, rút tay về và lạnh lùng họ.
“Không cần đâu.”
“Các người muốn sinh thế nào thì sinh, đứa bé ấy chẳng liên quan gì đến tôi.”
2
Để tránh phải mặt Cố Nam Phong và đứa con trai ấy, tôi ở lại công ty suốt một tháng trời.
Khi tôi về nhà lần nữa, thì Lâm Tịch đã ta đón về từ lâu.
Tôi đứng ngoài cửa, ta cẩn thận buộc tóc cho ta,
cuối cùng còn cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán.
“Cảm ơn em, đã để trở thành một người cha thật sự.”
Nhưng từng có lần, ta ôm tôi, người vì cứu mà mất khả năng sinh con rồi :
“Chỉ có đứa bé em công nhận, mới là con .”
Tôi nhắm mắt lại, đè nén cơn đ ,au x ,é trong lòng, khẽ ho một tiếng.
Cố Nam Phong cuối cùng cũng phát hiện ra tôi, niềm vui trong mắt phút chốc tan biến.
“Vãn Thanh, sao em lại tới đây?”
Tôi không trả lời, chỉ thấy nực .
“Thím ơi, nếu thím không muốn thấy con, con sẽ đi ngay. Từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
“Con chỉ mong thím đối xử tốt với đứa nhỏ.”
“Chỉ là… giờ bé vẫn cần con. Thím có thể cho con thêm chút thời gian không?”
Lâm Tịch rơm rớm nước mắt, ôm đứa nhỏ đứng dậy định quỳ xuống trước tôi.
Cố Nam Phong hoảng hốt, vội đỡ ta nằm lại, ánh mắt tôi bắt đầu nổi giận.
“Thẩm Vãn Thanh! Em muốn thế nào mới chịu hả?!”
“Em không thể sinh con, chẳng lẽ cũng muốn chia rẽ mẹ con người ta, bắt họ mất con như em mới hả lòng?!”
Con trai cũng lập tức đứng chắn trước Lâm Tịch:
“Mẹ à, mẹ quá đáng lắm! Là con bỏ thuốc, đứa bé là bố muốn có!”
“Chị Lâm Tịch đâu gì sai, sao mẹ cứ nhắm vào chị ấy hoài ?!”
Rõ ràng tôi còn chưa gì, giờ lại trở thành kẻ địch mà cả ba người cùng chống lại.
Tôi gắng chịu cơn đ ,au trong tim, khẽ một tiếng,
nước mắt không kìm đã tràn mi.
“Tôi không gánh nổi danh ‘thím’ của đâu. Cứ yên tâm, tôi sẽ nhường chỗ cho .”
Tôi cúi đầu lấy từ trong túi ra một tập giấy, đưa đến trước mặt Cố Nam Phong.
“Đơn ly hôn… và giấy tự nguyện hủy bỏ quyền nuôi dưỡng?!”
Hai cha con kinh ngạc tôi, ánh mắt đầy hoảng hốt.
“Em muốn ly hôn?!”
“Em không cần nữa sao?!”
Lâm Tịch mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa :
“Thím ơi, dù thím không muốn tha thứ cho con, cũng không cần lấy chuyện ly hôn ra chứ? Con đi ngay chưa?!”
Hai cha con như vừa bừng tỉnh.
Ánh mắt hoảng loạn của con trai lập tức chuyển thành giận dữ:
“Mẹ à, mẹ lại ầm gì nữa ?”
“Chỉ là một đứa bé thôi mà!”
Cố Nam Phong kéo con trai ra sau, ra hiệu cho nó im lặng.
“Vãn Thanh, biết có lỗi với em… đứa nhỏ còn nhỏ, không thể rời mẹ .”
“Chẳng lẽ vì , em không thể nhẫn nhịn một chút sao?”
Tôi cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải ruồi.
“Vậy tức là… muốn tôi chấp nhận ta?”
Cố Nam Phong cau mày, do dự một hồi rồi :
“Anh từng hứa với cha ấy sẽ chăm sóc tốt cho ấy.”
“Hơn nữa giờ ấy đang mang con , nếu ấy ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ gì?”
“Anh hứa, đợi đứa bé lớn lên… sẽ để ấy rời đi.”
Nói xong, ta trầm mặc vài giây.
“Anh biết em không muốn thấy ấy, căn biệt thự ở Nam Thành gần công ty hơn,
bé con cũng không quấy rầy em đâu.”
“Sau này em cứ sống ở đó.”
Con trai cũng gật đầu hưởng ứng:
“Mẹ ơi, con với bố rảnh sẽ dẫn chị Lâm Tịch đến thăm mẹ nha!”
Thì ra, trong căn nhà này… đã không còn chỗ cho tôi nữa.
Tôi nhắm mắt, chỉ thấy vị đắng lan đầy trong miệng.
3
Tôi và Cố Nam Phong, tính ra cũng đã kết hôn mười năm rồi.
Lần đầu gặp , là khi đứng trên sân khấu trường đại học với tư cách sinh viên xuất sắc phát biểu cảm tưởng.
Chúng tôi thật sự bắt đầu bên nhau là vào năm tôi tốt nghiệp.
Hôm đó tôi uống không ít rượu với cùng phòng, loạng choạng đi về nhà thì gặp phải một đám côn đồ.
Anh vì bảo vệ tôi mà bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Tôi khóc như mưa trong bệnh viện, luống cuống dỗ dành, thế nào cũng không có tác dụng.
Cuối cùng, hôn tôi, rằng đã thích tôi từ rất lâu rồi, đỏ mặt hỏi tôi có bằng lòng không.
Thế giờ đây, tôi thật sự không thể hiểu nổi, vì sao chúng tôi lại đi đến bước đường này.
Vì đứa bé sao? Nhưng rõ ràng tôi mất khả năng sinh con là vì cứu .
Năm đó phát triển một dự án mới, bị đối thủ nhắm vào.
Khi gặp tai nạn xe, tôi đã đẩy ra ngoài, còn bản thân bị hất văng hơn mười mét.
Từ đó, tôi không còn khả năng mẹ.
Anh quỳ dưới giường bệnh của tôi, khóc nức nở, nghẹn ngào thề:
“Vãn Thanh, thề, đời này nhất định không phụ em.”
“Nếu phản bội, sẽ bệnh tật triền miên, không chết tử tế!”
Lời thề còn vang bên tai, người thì đã quên mất từ lâu.
Bạn thấy sao?