Một ngày nọ, tôi nhận lời mời kết mới trên WeChat.
“Chị ơi, em đang mang thai con của chồng chị.”
Đây không phải là người đầu tiên ta bao nuôi, cũng không phải người đầu tiên có thai.
Tôi không cần ra tay xé xác tiểu tam. Chồng tôi, Kỷ Văn, sẽ tự xử lý.
Vì ta chỉ cho phép tôi sinh con cho ta.
Nhưng kiểu hôn nhân méo mó này, tôi chịu đủ rồi.
Tôi ném tờ siêu âm thai kỳ trước mặt ta:
“Ly hôn đi. Tôi có thai với người khác rồi.”
1
Tôi quen Kỷ Văn từ những ngày cơ hàn nhất. Tôi đã dùng cả tuổi thanh xuân để ở bên cạnh, cùng ta đi từ tay trắng đến khi nắm trong tay cả một đế chế thương nghiệp.
Hồi mới cưới, ở Đế Đô, từ mấy đứa bé con đến cụ già chín mươi, ai cũng biết chuyện Kỷ Văn cưng chiều vợ đến mức nào.
Tựa như câu trong sách xưa: “Yêu vợ thì gió cũng thuận, nước cũng xuôi”, Kỷ Văn chính là hiện thân của câu đó.
Nhưng hôn nhân giống như uống nước, nóng lạnh tự biết.
Chỉ mình tôi mới hiểu của ta, thật sự có bao nhiêu phần lệch lạc.
“Chị ơi, ly hôn với ấy đi. Anh ấy không còn chị nữa.”
Nghe trẻ trước mặt thế, tôi chỉ khẽ.
Trong số các nhân mà Kỷ Văn bao nuôi, ta không phải người sủng ái nhất.
Nhưng chắc chắn là người gan to nhất.
Gương mặt non nớt của ta đầy tham vọng, kiểu khiêu khích liều lĩnh như chỉ khiến thời hạn “sủng” của ta rút ngắn lại nhanh hơn.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau khi ta lên mặt đòi chính thất nhường chồng, Kỷ Văn đã dẫn theo luật sư và vệ sĩ đến quán cà phê.
Tách latte trong tay tôi còn chưa kịp nguội, ta đã bị mời ra ngoài.
Kỷ Văn ngồi xuống đối diện tôi, vẻ mặt bình thản như thể chưa từng quen biết kia.
Nhìn bộ dạng dửng dưng của ta, tôi móc tờ siêu âm thai kỳ trong túi ra, đặt lên bàn.
“Ly hôn đi. Tôi có thai với người khác rồi.”
“Tôi ngoại . Giống như năm đó.”
Sắc mặt Kỷ Văn không có lấy một chút thay đổi. Anh ta không tin.
Y hệt biểu cảm của năm năm trước, khi tôi phát hiện ta phản bội.
Khi phóng viên giải trí chìa những bức ảnh ngoại của ta trước mặt tôi, tôi ném đống hình vào người ta, gào khóc đến xé ruột xé gan mà hỏi vì sao.
Tôi giận đến thở không nổi, đau ngực đến mức phải ôm tim ngã vật lên ghế sofa trong văn phòng .
Kỷ Văn thì bình tĩnh đến lạ, lấy thuốc bắt tôi uống rồi dắt tôi hít thở sâu.
Chờ tôi dịu lại, ta mới chậm rãi :
“Như Như, chúng ta kết hôn đã năm năm rồi, thấy chán rồi.”
“Anh áp lực lớn, cần giải tỏa. Em chịu không nổi thì để người khác chia bớt cũng là vì tốt cho em.”
“Em yên tâm, những người phụ nữ kia sẽ không đe dọa đến địa vị của em. Vợ , mãi mãi chỉ có em.”
Tôi không thể tin những lời tàn nhẫn và ích kỷ đó lại phát ra từ miệng Kỷ Văn.
Tôi gào thét, đòi ly hôn.
Còn ta thì thản nhiên gọi điện, mua đứt toàn bộ tin tức từ tay phóng viên.
Tôi một mình nổi điên, giận dỗi không gặp ta.
Tôi kể hết chuyện ta phản bội cho thân và bố mẹ tôi nghe.
Nhưng họ lại đứng về phía Kỷ Văn. Họ thậm chí còn , đàn ông như ta đã là tốt lắm rồi.
Kỷ Văn là khoản đầu tư thành công nhất của một người phụ nữ tầm thường như tôi. Dù có bị ta tổn thương thế nào, tôi cũng không nên buông tay.
Tôi tê dại. Bọn họ đúng. Nếu mất Kỷ Văn, tôi chẳng còn gì cả.
Vì thế, tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm lý, chấp nhận lời xin lỗi của ta.
Kỷ Văn cũng tỏ ra đau lòng vì tôi, liên tục tặng quà đắt tiền chất đầy trước cửa nhà.
Anh ta còn hiếm hoi xin nghỉ một tháng, đưa tôi đi du lịch khắp nơi để lấy lòng.
Nhưng khi rời khỏi khung cảnh lãng mạn ban ngày, về đến đêm khuya tĩnh mịch, nỗi đau trong tôi lại âm ỉ trỗi dậy.
Khi bàn tay ta luồn vào áo ngủ của tôi, tôi không ngừng tự hỏi:
Với những khác, ta cũng y như sao?
Tôi nhớ đến những bức ảnh ta hôn hít với các trẻ ở đủ thời điểm, đủ địa điểm.
Tôi đẩy tay ta ra, chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Mấy ngày lãng mạn kia, cùng tất cả những gì từng đẹp đẽ, theo dòng nước bẩn trôi tuột xuống cống.
Hôm sau, chúng tôi lên máy bay quay về như cũ. Kể từ hôm đó, tôi không cho ta đụng vào mình nữa.
Thật sự… quá ghê tởm.
2
Sau khi nhận ra tôi bắt đầu bài xích mình, Kỷ Văn tự giác dọn sang phòng khách ngủ.
Chớp mắt, chúng tôi đã ngủ riêng suốt năm năm. Phụ nữ quanh ta cũng thay tới thay lui không biết bao nhiêu lần.
Cô đến sự hôm nay tôi có biết mặt — từng là hoa khôi trường đại học nổi tiếng, nổi lên trên mạng một thời gian.
Cô nàng này đúng là có bản lĩnh. Kỷ Văn trước giờ luôn giấu tôi khỏi truyền thông, thế mà ta lại có thể kết với tôi trên WeChat.
Chắc chắn là đã mở WeChat của ta. Người Kỷ Văn tin tưởng đến mức cho xem điện thoại không nhiều.
Đáng tiếc, ta quá nôn nóng.
Cô hoa khôi nhỏ này muốn nhanh chóng leo lên chính thất, trước khi thêm tôi , đã liên tục gửi hình ảnh và tin nhắn cho tôi.
Bạn thấy sao?