Cô đang ngủ đột nhiên bà quản gia cầm cây roi tức giận đi vào.
Con này mày nghĩ đến đây bà hoàng hay sao mà lười biếng hả? Hôm nay bà sẽ cho mày ra bã.
Xong bà giơ cao tay quất mạnh vào người .
"Vụt,vụt" giật mình hét toáng lên.
- AAA...là ai đừng đánh tôi đau quá á.
- Bà quản gia..á..dừng..dừng lại đi..tôi không gì có lỗi với bà sao bà lại đánh tôi ..á
- Tại sao à? Mày lười biếng như ? Còn khóc mau dậy cơm cho cậu chủ đi.
Mày tin lần này tao xé xác mày ra không
Cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bị đánh oan.
- Tôi...tôi sẽ dậy ngay bà đừng đánh nữa vào vết thương đau quá.
- Hừ nhanh cái chân lên lề mề.
Cô lết cái bộ dạng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.Cô chỉ mặc giản dị 1 cái áo dài tay,quần đen dãn trông vẫn rất xinh.Khuôn mặt sắc xảo, điểm nhấn trên mặt là đôi mắt đen huyền ảo đó.
Cô chạy thật nhanh vào bếp bữa sáng cho .
Trong đầu nghĩ không biết có đánh đập lần nữa không.
Cô chẳng biết thích món gì đại món bình dân.
Anh từ lầu đi xuống dáng người cao ráo,lịch lãm, khuôn mặt đẹp trai không tì vết,khí chất cao sang mấy giúp việc trẻ mới đến đã bị mê hoặc.
1 mùi hương thức ăn rất thơm xộc vào mũi .
Khiến càng thêm đói.
Cô run run bưng thức ăn ra đặt lên bàn giọng nhỏ nhẹ.
- Mời ngài dùng bữa.
Anh nhận ra người nấu bữa cơm này không phải là nhũ mẫu mà là .
- Ồ hôm nay có 1 người mới đến thức ăn cho tôi sao.
Xem xem thức ăn như thế nào?
Vừa đưa thức ăn vào miệng liền bỏ muỗng đập hết thức ăn trên bàn khiến nó vương vãi khắp nơi.
Cô giật mình lui xuống.
Gương mặt tức giận của không dám liếc.
- Đây là đồ mà nấu cho tôi ăn đó sao những món này đổ cho chó nó không thèm ăn huống chi là tôi.
1 người cao sang như tôi mà lại ăn những món thừa thãi này sao.
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của trong đầu nảy ra ý định xấu xa.
- Đồ này nếu bỏ đi thì phí chi bằng... tự tay mà bốc ăn đi.
Câu này của khiến sốc nặng.Cô cũng là người mà sao lại bắt ăn đồ rớt xuống sàn như ? Nghĩ lại giờ lại càng hận hơn.
Coi phụ nữ như cỏ rác sao? nghiến răng chịu đựng phải theo ý .
- Tôi sẽ vào bếp lại.
- Câm mồm tôi ko lại lần 2 BỐC..
LÊN..
ĂN!
- Thưa ngài...!
Cô chưa kịp dứt câu phi cái bát sượt qua má .
- có muốn số phận mình giống như cái bát đó không nếu không muốn liệu thần hồn mà ăn đi.
Cô cũng chỉ là 1 con chó trong cái nhà này thôi.Tôi cho chỗ ăn chỗ ở là đủ rồi.
Cô bắt đầu khóc nước mắt lăn dài mà cam chịu theo lời .
Nhìn khóc mà lại thấy vui sướng trong lòng.
Cô từ từ quỳ xuống tay bốc thức ăn định cho vào miệng cái dáng vẻ chậm chạm đó ngứa dùng chân mắt đạp mạnh vào lưng ,khiến mặt áp xuống bãi thức ăn.
Anh lại cành dí mạnh hơn dãy dụa kịch liệt sức không thể nhấc chân ra khỏi người mình.
Khuôn mặt vẫn bị áp mạnh xuống lòng đau buốt căm hận mà nghiến răng.
- Ăn nhanh lên thú cưng của ta haha
Anh không hề ý gì đến cảm của chân vẫn đạp mạnh.Nhìn bộ dạng của lúc này không khác gì súc vật.
Bà nhũ mẫu đi vào thì kinh hồn lao đến ngăn lại.
- TRịnh Thiên con gì bỏ con bé ra ngay! đừng nó đau.
- Cha! nhũ mẫu để ý ta quá nhỉ.
Con chỉ muốn dạy dỗ ta 1 chút thôi.
- Buông con bé ra mau.
Bà khuyên ngăn mãi mới dừng lại.
- khụ khụ khụ...đau quá a.
- Hừ con đi đây,bye thú cưng nha ăn ngon miệng.
Anh vừa đi khóc lớn lên.
- Thật nhục nhã sao ta có thể thế với con chứ? tại sao ? con cũng là người có lòng tự trọng,có cảm sao ta lại dùng quyền của mình ép con điều đó chứ.
Cậy mình có sức liền ức hiếp con đau quá nhũ mẫu.
Bà nhũ mẫu liền không khỏi xót thương ôm chầm lấy .
- Nào nào nín đi Trịnh Thiên nó đã quá với con rồi ta sẽ bảo với nó.
- Không bà đừng kể ta nghe không sẽ lại đánh đập con mất.
Đừng kể mà.
Cô khóc nước mắt dàn dụa trông rất đáng thương.Bà nhũ mẫu thì lại ko thể giúp gì cho .Cô sợ tối nay về sẽ lại gì tiếp: Đánh đập, cưỡng bức....! sợ đến tái xanh mặt cơ thể ốm yếu gần như ko thể chịu thêm đả kích nào nữa.
Bạn thấy sao?