Tội Lỗi Sau Cánh [...] – Chương 6

Tôi chằm chằm vào con búp bê trông giống hệt Hà Khi Mộng, từ từ bò ra khỏi cốp xe. 

Trên người ta không mặc quần áo, tay chân sờ lấy Yến Tử Quân và kia, không rõ họ đã ch.ế.t hay chỉ ngất. Cô ta vừa sờ, vừa khắp người họ.

Cuối cùng, ta cầm chiếc búa trong tay cùng với những chiếc đinh lấy ra từ cốp xe rồi đóng từng chiếc một vào.

Toàn thân tôi cứng đờ, chằm chằm vào " ta" linh hoạt như một con người…

Không đúng!

Chính xác mà , trong không gian chật hẹp đó, nhờ khớp xương có thể xoay 360 độ, ta còn linh hoạt hơn cả con người, uốn éo một cách kỳ quặc, đóng đinh vào mọi chỗ tiếp giữa Yến Tử Quân và kia.

Mãi cho đến cuối cùng, ta như ngắm tác phẩm nghệ thuật của mình, lại sờ mó, xem xét một lần nữa rồi nở một nụ đầy mãn nguyện về phía camera mini giấu kín.

Cô ta tiện tay vứt chiếc búa xuống rồi lại bò trở về cốp xe.

Sau đó, màn hình chỉ còn là cảnh tĩnh lặng, chỉ có m.á.u từ hai t.h.i t.h.ể chảy ra, uốn lượn như những con rắn.

Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, vội vàng gập máy tính lại.

Lập tức tôi rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát Cố: “Thì ra là Hạ Khỉ Mộng, đúng không? Là con búp bê giống ta đã gi.ế.t họ! Thật sự có vu thuật trên đời này! Các có tìm thấy con búp bê đó trong xe không?”

Nhưng ở đầu dây bên kia, giọng của đội trưởng Văn vang lên: “Cô có muốn về lý do tại sao muốn gi.ế.t cả ba người họ không?”

Không ngờ đội trưởng Văn vẫn còn đang cố gắng tìm hiểu xem liệu tôi có cơ gi.ế.t người hay không.

Chẳng trách luật sư Cố lại dễ dàng có video như , có lẽ đội trưởng Văn cố để ta đưa cho tôi.

Tôi thở dài, với đội trưởng Văn: "Tôi sẽ !"

Khi đội trưởng Văn đến nhà, tôi đã đóng gói tất cả các con búp bê trong nhà vào thùng giấy và đặt chúng ở trước cửa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao ngay sau khi Yến Tử Quân ch.ế.t, đội trưởng Văn đã nhanh chóng xin lệnh khám xét nhà tôi!

Anh ta nghi ngờ rằng con búp bê giống hệt người kia là do tôi ra!

Khi đội trưởng Văn và các cảnh sát khác bước vào, thấy bốn thùng lớn đầy những con búp bê, ai nấy đều ngơ ngác nhau. Người tôi đầy bụi và mồ hôi, thấy họ đến thì vội lau tay qua loa rồi lấy đồ uống trong tủ lạnh cho họ. 

Bản thân tôi cũng rót một cốc nước nóng, không chờ đội trưởng Văn mở miệng, tôi đã lấy lại sự bình tĩnh và thẳng: "Con búp bê giống hệt Hà Khi Mộng là do Diệp Đình Sinh đặt , hoàn toàn giống ta y như đúc."

"Loại búp bê này khác với những búp bê tôi , cần phải đổ khuôn, mở khuôn, sau đó dùng vật liệu nhựa đặc biệt để đúc. Một số bộ phận còn phải qua xử lý đặc biệt." Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh cái miệng há lớn của "Hà Khi Mộng".

Cảnh sát Cố là một nữ cảnh sát, không chịu nổi nữa liền hỏi: "Anh ta đã ở bên Hà Khi Mộng rồi, tại sao còn phải búp bê giống ta?

"Chị không hiểu đàn ông đâu." Tôi cầm cốc nước, tự nhấp một ngụm: "Họ muốn cảm giác kích thích, là cách chơi khác nhau. Một khi cánh cửa này đã mở ra thì sẽ không bao giờ đóng lại ."

"Có những chuyện không thể với người thật với một con búp bê có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào thì có thể tất." Tôi chớp mắt, khổ đội trưởng Văn.

"Là Diệp Đình Sinh đặt , sao lại xuất hiện trên xe của Yến Tử Quân?" Đội trưởng Văn thật lão luyện. 

Có nghĩa là họ đã tìm thấy con búp bê đó.

Tôi lắc đầu: "Không biết."

"Nếu Yến Tử Quân biết chuyện này, ta có thể đã đặt một con búp bê khác để trả đũa Diệp Đình Sinh, đúng không? Dù sao ta cũng biết về... kích cỡ của ." Đội trưởng Văn gõ ngón tay, nhắc đến một vấn đề lớn.

Tôi cảm giác như tim mình bị ngón tay đó gõ một cái, toàn thân trở nên căng thẳng.

Nhìn đội trưởng Văn và những người khác, tôi từ từ gỡ bộ tóc giả trên đầu xuống. 

Để lộ cái đầu trọc lóc, tôi vuốt nhẹ lên đó, khổ: "Vì tôi không cần, trong mắt họ, tôi yếu ớt và vô cảm như một con búp bê."

Từ nhỏ cha mẹ Hà Khi Mộng ly dị, ta sống với bà ngoại, tính cách mạnh mẽ, biết sắc mặt người khác, biết cách vừa lòng mọi người. 

Trong hoàn cảnh đó, nếu không như , không biết sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức.

Nhưng tôi từ nhỏ tính nhút nhát, có chuyện gì cũng không dám nhiều. Nếu có gì giận dỗi, cùng lắm tôi chỉ dám với những con búp bê mà tôi tự .

Vì thế sau khi Diệp Đình Sinh trải nghiệm thú vui khi có thể tùy ý lăng nhục búp bê, chơi bời bên ngoài vẫn chưa đủ, ta còn muốn thử trên chính cơ thể tôi. 

Thậm chí có lần ta bảo dẫn tôi ra ngoài, bịt mắt tôi lại rồi dùng dây trói tôi như cách Yến Tử Quân .

Khi tôi nhận ra người kia không phải là Diệp Đình Sinh thì mọi chuyện đã quá muộn. 

Đêm đó, lần đầu tiên tôi thực sự hiểu sự nhục nhã của một con búp bê. 

Tôi cũng không biết Diệp Đình Sinh đã trao đổi điều gì để đổi lấy tôi!

Sau đó, tôi đã cãi một trận to với Diệp Đình Sinh ta lại lạnh chế giễu tôi: "Cô với Yến Tử Quân có chuyện gì, đừng tưởng tôi không biết, giả vờ trong sáng với tôi gì?"

Cũng chính lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng, một cuộc hôn nhân không lành mạnh, dù có khoác lên bao nhiêu lớp vải đẹp, dù có sơn phết bao nhiêu cũng không thể che giấu sự bẩn thỉu bên trong.

"Là lúc đó nảy sinh ý định gi.ế.t người?" Đội trưởng Văn lạnh lùng hỏi.

Tôi gật đầu vẫn xoa tay, : "Tôi muốn gi.ế.t ta!"

Thấy sắc mặt của đội trưởng Văn và những người khác thay đổi, tôi lại khổ: "Nhưng tôi không muốn gi.ế.t Hà Khi Mộng."

"Vì ta bán những sản phẩm dưỡng da giả mà trong đó có cả khoản đầu tư của ?" Đội trưởng Văn nhếch môi, ra hiệu cho cảnh sát Cố ghi lại lời khai: "Chúng tôi đã điều tra các sản phẩm dưỡng da mà mua, chúng chưa bao giờ giao hàng và số tiền cũng không chuyển vào tài khoản. Chúng đều dùng để đầu tư, đúng không?"

"Làm búp bê kiếm nhiều tiền sao? Lợi nhuận chưa thấy đâu mà vẫn đầu tư lớn như thế, lỡ Hà Khi Mộng lừa thì sao." Đội trưởng Văn tỏ vẻ khó tin.

Tôi không muốn giải thích chuyện thu nhập, chỉ đội trưởng Văn và : "Tôi không muốn gi.ế.t Hà Khi Mộng vì ta giống tôi, cũng chỉ là một món đồ chơi."

"Cô ta chỉ hơn tôi ở chỗ, ta vui vẻ với điều đó, có khi còn phản kháng. Nhưng có ích gì? Cô ta phản kháng, Diệp Đình Sinh liền đặt búp bê theo kích cỡ của ta rồi chia sẻ cho người khác chơi ." Tôi chà xát tay mình.

Tôi đội lại bộ tóc giả, đội trưởng Văn và : "Tủ của tôi có rất nhiều loại tóc giả, công ty của Diệp Đình Sinh cũng có đủ loại quần áo, đều là để thỏa mãn ta... và những người khác."

Đội trưởng Văn và đồng đội lặng lẽ nhau.

Sau một lúc im lặng, đội trưởng Văn hỏi: "Chúng tôi đã kiểm tra điện thoại và hồ sơ chi tiêu của Diệp Đình Sinh, không có thông tin về việc đặt búp bê. Cô sao biết ta đã đặt búp bê?"

"Các chỉ tìm có một chiếc điện thoại thôi à?" Tôi chà xát tay, đội trưởng Văn: "Anh ta có ít nhất ba chiếc điện thoại tôi không biết chúng ở đâu."

"Vậy sao biết ta đã đặt búp bê?" Đội trưởng Văn lại hỏi vấn đề này.

Tôi khổ: "Chẳng phải các đã lấy điện thoại của tôi và xem lịch sử chi tiêu rồi sao? Tôi thường mua một số vật liệu. Trong cộng đồng búp bê, chúng tôi có các nhóm trao đổi về cách , chất liệu và cách bảo dưỡng tâm đắc."

"Vì , mặc dù tôi chưa gặp nhà sản xuất đó cũng khá quen thuộc, ấy có kết với tôi trên WeChat và từng thấy ảnh của Hà Khi Mộng trong vòng bè của tôi." Tôi mở điện thoại và cho họ xem lịch sử trò chuyện.

Sau khi xem xong, đội trưởng Văn đưa điện thoại của tôi cho cảnh sát Cố để thu thập chứng cứ và xác nhận với phía đối phương.

"Vì biết Diệp Đình Sinh đã đặt búp bê, sao không cho Hà Khi Mộng biết?" Đội trưởng Văn lại hỏi thêm vấn đề mới.

"Tôi có chứ." Nghĩ đến chuyện này, toàn thân tôi lạnh toát.

Lạnh lùng : "Tôi đã cảnh báo ấy ấy lại thấy thật kích thích, thậm chí còn cầu Diệp Đình Sinh thêm vài con. Nếu không có sự đồng ý của ấy thì không thể ra một con búp bê mô phỏng hoàn hảo như ."

Thấy đội trưởng Văn vẫn chưa hiểu, tôi giải thích thêm: "Loại này phải chính người đó đổ khuôn. Nếu không rõ lắm, có thể tra trên mạng."

Đội trưởng Văn có vẻ không tin rằng Hà Khi Mộng lại tự nguyện một con búp bê, vẫn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi biết mình đang là nghi phạm chính, nên chỉ với ta: "Cô ấy cũng có thể không chỉ dùng một chiếc điện thoại. Các cứ tìm kỹ, chắc chắn sẽ tìm thấy."

Có lẽ vì không còn manh mối nào khác, sau khi cảnh sát Cố kết với nhà sản xuất búp bê, đội trưởng Văn dẫn đội rời đi. Trước khi đi, họ còn mang theo bốn thùng búp bê lớn của tôi.

Tôi biết họ muốn tìm thêm manh mối từ những con búp bê đó và tôi để chúng ở cửa là để họ dễ mang đi.

Tôi vừa cảm ơn vừa tiễn họ ra về.

Khi họ đi rồi, tôi lại mở máy tính, xem lại đoạn video tại thời điểm "Hà Khi Mộng" với camera mini. 

Cái miệng há ra thật là lớn!

Trong hai ngày sau đó, đội trưởng Văn không tìm tôi nữa mấy người bảo vệ ở dưới nhà vẫn chưa rời đi.

Nhà sản xuất búp bê mà Diệp Đình Sinh liên hệ báo cho tôi biết rằng đội trưởng Văn đã xác minh thông tin. 

Họ đã gửi lại cho tôi mẫu thạch cao mà tôi đã gửi trước đó.

Họ còn liên tục hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không giấu giếm, kể lại sự việc.

Nghe xong, nhà sản xuất cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Dù sao thì ấy búp bê, nếu một ngày búp bê sống dậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rợn người.

Không lâu sau khi đội trưởng Văn điều tra ra nhà sản xuất, luật sư Cố với tôi rằng đội trưởng Văn đã phong tỏa công ty của Diệp Đình Sinh, tìm thấy rất nhiều video không thể công bố và nhiều chiếc điện thoại.

Tất nhiên, họ cũng tìm thấy thông tin về việc Diệp Đình Sinh đặt búp bê, bao gồm cả chiếc cưa điện và cây búa mà ta đã mua trực tuyến.

Hiện tại đội trưởng Văn đã xác nhận rằng, mặc dù Diệp Đình Sinh trên danh nghĩa là chụp ảnh chân dung, ảnh nghệ thuật thực chất ta quay lén và bán với giá cao. 

Đồng thời, ta còn cung cấp một số dịch vụ đặc biệt, trong đó đương nhiên còn có việc cho búp bê mô phỏng Hà Khi Mộng.

Khi luật sư Cố những điều này, giọng của ta lạnh lùng lại có chút phấn khích.

Lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ ta luật sư vì thích đào sâu vào những tội ác của con người.

Sau khi cúp máy với luật sư Cố, sắc trời đã tối. 

Tôi ăn tạm một ít cơm hợp cho đỡ đói, ngồi trên bàn nhỏ ở ban công, vừa ăn vừa xuống người vườn mới đang dùng kéo cắt tỉa cây cối.

Thật tội nghiệp cho mấy cái cây này, mấy ngày nay bị cắt tỉa và tưới nước mỗi ngày, không biết có sống nổi không hay là rễ bị hỏng mất.

Ăn xong, tôi nghỉ ngơi một chút rồi cởi quần áo vào phòng tắm. 

Từ trong bồn nước, tôi lấy ra mấy sợi tóc đã giấu lần trước rồi dùng tông đơ cạo nốt phần tóc mới mọc.

Mở cửa sổ phòng tắm ra, tôi bắt đầu tắm. 

Chẳng bao lâu sau, nửa người con búp bê chui qua cửa sổ tiến vào, miệng nịnh nọt với tôi. Tôi vuốt đầu nó rồi đưa cho nó ăn những sợi tóc vụn. 

Sau đó, tôi rạch một vết trên tay mình và đưa tay vào miệng nó. Nó l.i.ế.m m.á.u của tôi một cách tham lam, mãi cho đến khi vết thương không còn chảy m.á.u nữa thì nó mới luyến tiếc rút lui qua cửa sổ.

Tôi vội tắm rửa qua loa, không thèm mặc khăn tắm, đứng trước gương ngắm mình. 

Vừa mới tắm xong, làn da ửng hồng, trông chẳng khác gì một con búp bê sống.

Sau khi băng bó vết thương, tôi tìm một bộ tóc giả màu nâu, đội lên, mặc đồ ngủ rồi ra ban công hóng gió. 

Đã rất khuya rồi, thế mà người vườn vẫn tiếp tục tỉa cây, thật là tận tâm với công việc quá nhỉ.

Tôi lấy điện thoại và đặt hai ly trà sữa ở quán mà tôi và Hà Khi Mộng thường đến. 

Nằm trên ghế ngoài ban công, tôi rót cho mình một ly rượu vang đỏ, không có gì để , tôi nhâm nhi từng ngụm nhỏ.

Thực sự tôi rất nhớ cảm giác có ai đó ngồi đối diện và cùng tôi cụng ly quá. 

Dù biết rằng đối phương lợi dụng mình, rằng đó chỉ là những lời giả dối dù sao vẫn ấm áp hơn những con búp bê lạnh lùng kia, phải không?

Nếu búp bê có nhiệt độ, có linh hồn, có lẽ sự trung thành của chúng còn đáng tin hơn con người.

Tôi nhấp từng ngụm rượu vang đỏ, chẳng bao lâu sau, tôi thấy một nhân viên giao cơm hộp mặc áo khoác màu vàng và đội mũ bảo hiểm đến dưới nhà. 

Trên xe của ấy còn có một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi che kín mít, cũng đội mũ bảo hiểm. Mặc dù đội mũ và đeo khẩu trang vóc dáng và cách chăm con, có thể đoán người giao hàng là một phụ nữ.

Sau khi đậu xe đạp điện, một tay cầm ly trà sữa, tay kia bế đứa trẻ từ yên sau xuống rồi cùng bước đến thang máy. 

Dường như người vườn kia định lại gần hỏi han khi thấy đứa trẻ nhảy nhót nắm tay nữ giao hàng, ta chỉ cầm kéo cắt một nhát mạnh vào bụi cây gần đó.

Việc giám sát vô nghĩa này thật là nhàm chán.

Tôi thò đầu ra thấy hai mẹ con họ đã vào thang máy, liền rót thêm rượu vào ly.

Quả nhiên không lâu sau, chuông cửa vang lên. 

Tôi qua, thấy người vườn đang cầm kéo cắt xén đám cây bụi đến nát bươm, mắt thì vẫn chằm chằm về phía bên này. Lúc này, tôi mới đứng dậy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn. 

Đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi lao về phía tôi, ôm chặt lấy chân tôi. 

Theo bản năng, tôi cúi xuống đỡ nó rồi đưa tay nhận lấy ly trà sữa.

Nhưng người giao hàng kia không hề buông tay, một tay kéo ly trà sữa, tay kia giật mũ bảo hiểm rồi ném sang một bên. 

Khi thấy khuôn mặt của ấy, tim tôi đột nhiên đập nhanh. 

Cô ta kéo khẩu trang xuống, muốn với tôi cái miệng không thể khép lại chắc chắn không bao giờ có thể nở một nụ thật sự.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...