Tội Lỗi Sau Cánh [...] – Chương 4

Tôi bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, chằm chằm con búp bê chắn trước cửa phòng tắm. 

Tôi định đi vòng qua nó nó lập tức ôm lấy chân tôi, ngước mắt tôi với vẻ mong ngóng.

Thật giống như một đứa trẻ dễ thương đang ôm chân, nũng đòi bế. 

Nhưng miệng nó càng ngày càng mở lớn, phát ra âm thanh "phù phù" như tiếng thở.

Tôi bất lực thở dài, đưa tay xoa đầu nó rồi quay người lấy một chiếc kéo nhỏ từ bàn trang điểm. 

Tôi bắt đầu cắt dần mái tóc đen dài ngang vai nuôi rất vất vả của mình. 

Tôi đưa từng lọn tóc dài, ướt sũng đến gần miệng con búp bê. 

Nó lập tức thè lưỡi ra, cuốn lấy từng sợi tóc như hút mì sợi, từ từ nuốt hết.

Khi tôi cắt hết tóc trên đầu, nó vẫn chưa thỏa mãn, ôm chặt lấy chân tôi, miệng vẫn há lớn ra. 

Tôi thở dài, vào gương, tay khẽ chạm vào đôi môi bị cắn rách. 

Sau đó hạ quyết tâm, tôi cắn mạnh thêm một cái, để m.á.u chảy ra miệng rồi cúi xuống để m.á.u nhỏ vào miệng con búp bê.

Nó lập tức ngậm miệng lại, như một đứa trẻ l.i.ế.m kẹo, thích thú nuốt từng giọt m.á.u và trên môi nở một nụ phấn khích. Nó từ từ buông chân tôi ra và lùi lại với những cử cứng nhắc.

Tôi rút ra từ túi chiếc khăn lau chứa tóc của Yến Tử Quân, chọn hai sợi có chân tóc. Tôi ngồi xổm xuống, vào đôi mắt giả của con búp bê đã kích hoạt bằng m.á.u ở đối diện rồi đưa hai sợi tóc vào miệng nó rồi nó.

Ánh mắt nó càng lúc càng hưng phấn, cúi xuống nuốt lấy, thậm chí còn ngậm cả tay tôi vào trong miệng.

Tôi xoa đầu nó, nó mỉm .

Con búp bê l.i.ế.m hai sợi tóc, từ từ lùi về phía cửa sổ rồi chui qua lưới thép bảo vệ bên ngoài và biến mất .

Đấy, búp bê cũng có lợi ích của nó.

Sau khi con búp bê biến mất, tôi cầm số tóc còn lại của Yến Tử Quân, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi bước vào phòng việc. 

Mở tủ ra, tôi thấy đầy đủ các nguyên liệu búp bê, cái gì cần cũng đều có.

Trình tự một con búp bê thủ công rất phức tạp, tôi còn pha một tách trà, bật nhạc nhẹ nhàng và bắt đầu từng bước một.

Cho đến sáng hôm sau, một con búp bê giống hệt như Yến Tử Quân đêm qua đã xuất hiện trên bàn việc của tôi. 

Tôi còn cẩn thận cắt may cho nó một bộ quần áo giống hệt như hôm qua. 

Làm xong, tôi nhét những sợi tóc có chân tóc còn lại của Yến Tử Quân vào trong mái tóc đen rậm của con búp bê rồi mới đi rửa mặt.

Nhìn mình trong gương với mái tóc ngắn bị cắt nham nhở như chó gặm, tôi lập tức dùng tông đơ cạo sạch hết. 

Tất nhiên, tôi vẫn giữ lại những sợi tóc vụn đó. 

Sau khi cạo đầu xong, tôi sờ lên đỉnh đầu trơn bóng của mình, chậm rãi cởi bộ đồ ngủ ra. 

Nhìn vào gương, tôi thấy mình chẳng khác nào một con búp bê người thật chưa trang trí, miệng khẽ nở nụ .

Mấy ngày kế tiếp, đội trưởng Văn và cảnh sát Cố đã đến nhà tôi vài lần. 

Họ chỉ hỏi vài câu đơn giản về mối quan hệ của Diệp Đình Sinh và Hạ Khỉ Mộng, có thù oán gì với ai không hoặc có mối quan hệ nào khác không. Đương nhiên là mỗi lần gặp họ, tôi đều đội bộ tóc giả dài ngang vai như trước.

Trong lúc họ dò hỏi, tôi vô nhắc rằng quần áo của Diệp Đình Sinh đều do tôi mua còn giày thì không phải. 

Đội trưởng Văn lấy hết giày của ta và bảo sẽ thông báo khi có tin tức. 

Nhưng chưa kịp nhận tin gì về giày của Diệp Đình Sinh, tôi đã nhận tin Yến Tử Quân ch.ế.t.

Gần đây, ta cũng giống tôi, không thể rời khỏi thành phố vì cái ch.ế.t của Hà Khi Mộng.

Thêm vào đó, cảnh sát theo dõi cả hai chúng tôi rất gắt gao nên ta cũng không thể gặp tôi. 

Yến Tử Quân ch.ế.t trong xe hơi cái ch.ế.t của ta không mấy đẹp đẽ. Anh ta ch.ế.t trần truồng và dính chặt vào một nữ sinh viên trường nghệ thuật. À, chính xác là chỉ có bị trói chặt bằng dây thừng, còn Yến Tử Quân và ta bị hung thủ gi.ế.t dùng đinh siêu nhỏ và dài đóng chặt vào nhau.

Khi phát hiện ra, hai người đã ch.ế.t hơn hai mươi tiếng rồi.

Trời đã sang đông, họ mở điều hòa trong xe để chơi và xe thì chưa tắt máy. 

Hơn nữa, đoạn đường ấy cũng ít người qua lại. 

Dù có người thấy, xe vẫn đang nổ máy, thông qua cửa sổ mờ mờ trông thấy hai cơ thể quấn lấy nhau, chắc chẳng ai dại mà quấy rầy.

Cuối cùng là đội trưởng Văn và nhóm của ta, không liên lạc với Yến Tử Quân nên mới điều tra xe của ta và tìm ra họ. 

Đội trưởng Văn và nhóm của ta còn tìm thấy một chiếc camera siêu nhỏ trong xe của Yến Tử Quân, có lẽ đã ghi lại điều gì đó.

Tôi lại bị đưa đến đồn cảnh sát lần này không phải vào phòng thẩm vấn mà là ngồi trong phòng họp với cảnh sát Cố. 

Đội trưởng Văn đã xin lệnh khám xét và đang tiến hành điều tra nhà tôi. Tôi không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình, cũng không biết đội trưởng Văn đang tìm kiếm gì. 

Nhưng rõ ràng, trong bốn người không biết xấu hổ và dính líu lẫn nhau, giờ chỉ còn lại mình tôi, kẻ nghi lớn nhất dĩ nhiên là tôi.

Nhưng tại sao lần này họ không đưa tôi vào phòng thẩm vấn?

Đội trưởng Văn lục soát khắp nhà tôi một vòng rồi mà chẳng tìm thấy gì, chỉ mang về con búp bê Yến Tử Quân mà tôi đã suốt đêm.

Anh ta đặt nó trước mặt tôi và : "Cái này là sao?"

Tôi chớp mắt đội trưởng Văn, bất lực khổ: "Chính là cái hiện trường trong tủ đông lần trước khiến tôi nghi ngờ mình có phép thuật, có thể dùng búp bê gi.ế.t người."

"Thế nên tôi đã lấy tóc của Yến Tử Quân, ra một con búp bê rồi siết cổ ta ch.ế.t." Tôi dùng tay búng búng sợi dây thừng đang quấn quanh cổ con búp bê: "Anh ta ch.ế.t vì bị siết cổ đúng không?"

Đội trưởng Văn đột nhiên đập mạnh xuống bàn: "Mạc Niệm Vân!"

Tôi đặt con búp bê xuống, ta với ánh mắt vô hồn như một con búp bê thật. 

Đội trưởng Văn hít sâu một hơi rồi mới hỏi tôi: "Tại sao lại muốn gi.ế.t Yến Tử Quân?"

Nói rồi, ta liếc con búp bê và nhẹ giọng : "Giống như , muốn gi.ế.t Diệp Đình Sinh và Hà Khi Mộng nên đã búp bê để phanh thây họ."

"Vậy bây giờ búp bê Yến Tử Quân và siết cổ ta, chắc chắn là cũng muốn gi.ế.t ta, đúng không? Nhân tiện, cũng luôn xem ngoài việc phản bội, còn điều gì khác khiến hận Diệp Đình Sinh và Hà Khi Mộng đến mức muốn gi.ế.t họ và phanh thây họ?" Đội trưởng Văn như hạ giọng, chuyện với tôi như đang dỗ dành một kẻ điên, để tôi tiếp tục câu chuyện theo dòng suy nghĩ của mình. 

Tôi vuốt ve khuôn mặt của con búp bê, đặc biệt là sợi dây thừng quấn quanh cổ nó rồi trầm mặt ông ta và : "Anh đã tra ra ai là người mua giày cho Diệp Đình Sinh chưa?"

Mắt đội trưởng Văn khẽ giật, tay siết chặt, còn cảnh sát Cố bên cạnh vội vàng ho một tiếng. 

Tôi liếc cảnh sát Cố, có lẽ trong mắt họ, tôi thực sự là một người kỳ quặc và không hợp tác.

"Cô biết những đôi giày đó đến từ đâu, đúng không?" Đội trưởng Văn kéo ghế ngồi đối diện tôi: "Diệp Đình Sinh thích mặc trang phục đơn giản nhàn nhã trong tủ giày của ta có rất nhiều đôi giày da cao cấp. Anh ấy không đi lại đánh bóng chúng định kỳ. Cũng giống như thường xuyên sạch những con búp bê của mình?"

Tôi gật đầu, tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của con búp bê: "Những đôi giày đó không phải tôi mua, cũng không phải Hà Khi Mộng mua, càng không phải ta tự mua. Nhưng ta rất thích những đôi giày cao cấp, phong cách khác biệt lại không mang."

"Không đúng, trong những dịp đặc biệt ta sẽ đi." Tôi đột ngột xoay mạnh đầu con búp bê, đội trưởng Văn: "Ông nên điều tra theo manh mối từ người tặng giày cho ta."

Đội trưởng Văn chằm chằm vào tay tôi, lắc đầu: "Chúng tôi đã điều tra hết rồi, không ai có khả nghi cả."

Tôi con búp bê gần như bị tôi vặn gãy cổ, không thêm gì nữa.

Diệp Đình Sinh mở một công ty truyền thông, chuyên tổ chức tiệc cưới và sự kiện lớn, cũng nhận chụp ảnh nghệ thuật và chân dung. 

Đội ngũ công ty của ta khá lớn, trong thời đại bùng nổ của các influencer hiện nay, ta thường dẫn dắt nhóm của mình và các streamer đi đến các điểm tham quan, có khi đi cả vài ngày. 

Đặc biệt, khoảng thời gian gần đây, rất thịnh hành trào lưu "thay đổi trang phục trong một giây", Diệp Đình Sinh bận rộn vô cùng.

Tôi thường thấy những bức ảnh mà ta chụp đăng tải trên mạng, quả thực hiệu ứng rất tốt, khiến các streamer, cả nam lẫn nữ, tăng lượng người theo dõi. Vì thế, họ đều tranh giành để ta chụp. 

Một số nữ streamer sau khi nổi tiếng, tăng giá trị bản thân thì sẽ nhanh chóng thuận thế gả chồng. 

Việc tổ chức đám cưới cũng giao cho công ty của Diệp Đình Sinh.

Nhưng mỗi lần Diệp Đình Sinh tổ chức xong một đám cưới, ta đều mang về một đôi giày và cất giữ trong phòng chứa đồ. 

Giày cũ thành giày mới, người cũ thành người mới. 

Tôi chỉ mới biết điều này sau một thời gian dài. 

Diệp Đình Sinh không phải thích những đôi giày đó mà mỗi lần chăm sóc chúng, ta lại nhớ đến người đã tặng chúng cho ta, ôn lại những chiến tích hào quang của mình! 

Tất cả đều là chiến lợi phẩm của ta, những món đồ sưu tầm!

"Vậy nên mới muốn gi.ế.t ta?" Đội trưởng Văn gõ lên bàn, giọng trầm xuống: "Cô cũng biết Yến Tử Quân thường đến trường nghệ thuật để đón nữ sinh viên nên cũng muốn gi.ế.t ta? Vì họ đều phản bội ?"

"Đúng ! Họ không chỉ phản bội tôi mà còn phản bội Hà Khi Mộng!" Tôi vặn mạnh đầu con búp bê đến khi nó đứt rời, đội trưởng Văn và : "Tôi muốn gi.ế.t họ! Tôi đã nghĩ mình là kẻ không biết xấu hổ rồi so với bọn họ, tôi vẫn hoàn toàn không thể chấp nhận nổi."

Hà Khi Mộng gán ghép tôi với Diệp Đình Sinh là vì thân thiết với tôi nên ta có thể lợi dụng danh nghĩa thân để tiếp tục qua lại với Diệp Đình Sinh. 

Diệp Đình Sinh đồng ý cưới tôi, ngoài việc để duy trì mối quan hệ với Hà Khi Mộng, còn chính là vì công việc của tôi ổn định, thu nhập khá. 

Hơn nữa, tôi lại luôn đắm chìm trong thế giới công việc của mình nên sẽ không bám dính ta, không giống như những khác kiểm tra điện thoại hay hành tung của ta. 

Một người vợ không quản lý, không tiêu tiền của ta, lại nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa chu đáo, quả là hoàn hảo với một kẻ như ta, người luôn có mối quan hệ ngoài luồng với nhiều người.

Còn đối với Yến Tử Quân, việc chơi với tôi chẳng qua chỉ là một cách để ta trả thù Diệp Đình Sinh và Hà Khi Mộng. 

Đối với bọn họ, tôi chỉ là một món đồ chơi kẹt chính giữa, có thể tùy tiện lợi dụng, xả giận và vứt bỏ bất cứ lúc nào!

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...