Kể từ khi tôi và Bách Chấp trở thành vị hôn thê, đã nửa năm trôi qua.
Buổi tối về nhà.
Vừa vào cửa, tôi lao tới túm lấy Bách Chấp lắc lắc: "Hôm nay em suýt nữa bị thiêu rụi rồi, có biết em đã trải qua bao nhiêu ánh mắt soi mói không?! Anh việc gì cũng không thể trước với em một tiếng sao!!"
Bách Chấp vui vẻ , đưa tay ôm lấy tôi để tôi khỏi ngã: "Anh đã rồi mà."
Tôi đầy vẻ nghi ngờ: "Anh lúc nào?"
Bách Chấp nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt lên tủ giày cao ngang người : "Lúc em viết xong bản kế hoạch đưa cho xem đó."
Tôi vẫn không nhớ ra, nghĩ bụng người này chắc không lừa tôi đâu.
Bách Chấp dường như ra sự ngờ vực trong lòng tôi, nheo mắt : "Viết tốt, có thưởng."
Tôi chợt hiểu ra, rồi lại càng tức giận hơn: "Em cứ tưởng sẽ là tiền thưởng hoặc cái gì khác chứ! Chỉ có thôi á?! Anh có muốn phần thưởng này không hả!"
Bách Chấp càng vui vẻ hơn, tiện tay thay giày cho tôi, kéo tôi xuống : "Muốn chứ, không ai cho, chỉ có thể tự mình lấy thôi."
11
Buổi tối trước khi đi ngủ.
Tôi chất cả gối lẫn gối ôm ba thứ bên này sang đầu giường của Bách Chấp.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ấy, tôi hắng giọng với ấy: "Để cũng cảm nhận cảm giác đột nhiên nâng cao, tầm cũng phải rộng mở hơn nhiều đấy Bách tổng."
Bách Chấp ngay lập tức hiểu ra tôi đang đến chuyện chuyển lên tầng cao nhất hôm nay, lớn một tiếng, đột nhiên kéo tôi qua, đặt lên đầu giường mà tôi đã chất cao thành tầng tầng lớp lớp.
Tôi khẽ kêu lên, lại vì bên dưới toàn là gối mềm, lảo đảo, chỉ có thể ôm chặt Bách Chấp để không bị ngã xuống.
"Bách Chấp! Sắp ngã rồi!"
Tôi nhắm chặt mắt, nhỏ giọng gọi.
Không đợi hành tiếp theo của ấy, tôi lại nghe thấy giọng trầm ấm bên tai: "Chỉ với cái kiểu bạch tuộc của em, giường sập em cũng không ngã ."
Tôi mở mắt ngẩng đầu phản bác: "Anh mới là bạch tuộc..."
Chưa hết câu, tôi mới phát hiện ra tư thế của hai chúng tôi có thể là 'thân mật không khoảng cách'.
Tôi vội vàng buông tay và chân, đẩy ấy : "Bây giờ em là nàng tiên cá rồi, mau tránh ra!"
Bách Chấp không những không lùi lại, ngược lại còn đưa tay ôm tôi chặt hơn, giọng mang theo ý : "Được rồi, nàng tiên cá, em chính là mỹ nhân ngư Siren."
Nói xong, ấy hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Tôi sững người trước nụ hôn này của ấy.
Nửa năm qua, vì sự nuông chiều từng chút một của Bách Chấp, tôi dần dần bộc lộ ra trước mặt ấy con người thật nhất của mình mà ngay cả tôi cũng không ngờ tới.
Cười thoải mái, ngay cả khi ấy mặt mày sa sầm cũng hoàn toàn không sợ.
Nửa đêm bị đau bụng kinh, tôi đẩy ấy, nghẹn ngào : "Bách Chấp, em khó chịu."
Đây là một khía cạnh mà ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng thấy.
Mà tôi, chẳng hay từ lúc nào, đã thích Bách Chấp sâu đậm đến rồi.
Tôi cảm nhận vị ngọt ngào và chua xót lan tràn, cho đến khi lấp đầy trái tim.
"Sao ?"
Bách Chấp nhận ra sự im lặng và khác thường của tôi, dịu dàng vuốt ve má tôi: "Nếu em không thích thì lần sau sẽ không nữa."
Tôi không biết nên đáp lại ấy như thế nào.
Vui mừng và buồn bã mâu thuẫn giằng xé trong lòng tôi.
Tôi chỉ có thể đưa tay ôm ấy khi ấy định lùi lại, vùi mặt thật sâu vào vai ấy.
"Đừng đi."
Tôi nghe thấy mình lại một lần nữa thì thầm, lại một lần nữa: "Đừng đi."
Ngày hôm sau.
Bách Chấp đã đi từ sớm.
Tôi ôm chăn cuộn tròn trên giường như một con sâu.
Người phụ nữ ủy mị tối qua là ai chứ!! Là ai!! Không thể nào là tôi !! Tỉnh táo lại đi, chỉ là một nhân viên hợp đồng thôi!
Kết quả vì tác quá mạnh nên tôi vô bị trẹo eo.
"Hự...!"
Tôi đỏ mặt, không dám những dấu vết lốm đốm trên người, từ từ bình ổn lại tâm trạng.
Bách Chấp có một bạch nguyệt quang trong tim.
Tôi chỉ vì thân phận vị hôn thê hai năm nên mới ấy đối xử đặc biệt, điều này rốt cuộc cũng không thể kéo dài.
Tôi biết.
Nếu ưu tú đó quay về bên ấy, hoặc là họ gặp lại nhau.
Vậy thì tất cả những gì tôi đang có sẽ giống như Ariel lúc bình minh.
Tất cả đều sẽ tan thành bong bóng.
Bạn thấy sao?