"Phụt."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bách Chấp một cách bất lịch sự như , tôi lại càng tức giận hơn vì thái độ của ấy.
Tôi ấy với vẻ mặt không thể tin và tiếp tục : "Em rất nghiêm túc đấy! Anh còn như nữa thì em sẽ không khách sáo với đâu!"
Bách Chấp bị một loạt hành của tôi chọc không ngừng.
Tôi chưa bao giờ thấy ấy vui vẻ như .
Anh ấy trước mặt mọi người luôn trầm tĩnh, điềm đạm, tỉ mỉ, giống như một cỗ máy tính toán chính xác, mọi hành và chi tiết đều vừa đúng.
Tôi sững sờ .
Nhưng Bách Chấp như lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc và gần gũi.
Không còn sự xa cách và khách sáo như trước nữa, tôi dần dần buông bỏ sự đề phòng trước dáng vẻ này của ấy, lẩm bẩm: "Có gì mà buồn chứ."
Bách Chấp ôm tôi và nhẹ nhàng lắc lư, như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ.
Cẩn thận, thương.
Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nghe giống như đã đá Bách Chấp kia là người như thế nào.
Dịu dàng? Hoạt bát? Hay là thanh lịch, lạnh lùng?
Chắc là rất xinh đẹp...
Khiến một người xuất sắc như Bách Chấp cũng nhớ mãi không quên.
Tôi đột nhiên đẩy Bách Chấp ra, với ấy trong ánh mắt khó hiểu của ấy: "Em muốn ngủ rồi."
Nói xong tôi muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng bị Bách Chấp nắm lấy cổ tay.
"Ngủ ở đây." Anh ấy cau mày , "Ngủ ở đây, sẽ không gì em đâu, em có thể ôm thú bông của em cũng ."
Bách Chấp thấy vẻ do dự của tôi, lại tiếp: "Anh cũng không sợ em tay chân với , em còn ngại ngùng gì nữa?"
Tôi im lặng một lúc, lời đe dọa bâng quơ của tôi mà ấy cũng biết cách thuận nước đẩy thuyền đấy.
Bách Chấp dựa vào đầu giường, liệt kê từng điều: "Xét cho cùng cũng là phải xuất hiện trước mặt công chúng, chúng ta không sớm quen, thì đến lúc ôm em hoặc hôn em một cái, em cứ cứng đờ như khúc gỗ là đợi bị lộ tẩy sao?"
"Làm quen cũng phải từ từ chứ..."
Bách Chấp không trả lời câu này của tôi, bình tĩnh tôi, như thể đã đoán trước rằng tôi không còn cách nào khác.
Tôi cắn răng, chẳng qua là ngủ thôi mà? Chiếu cói người ta còn ngủ ; hơn nữa giường của Bách Chấp lớn như , tôi ngủ sát mép giường, ở giữa còn có thể nhét thêm hai người đàn ông lực lưỡng nữa.
Thế là tôi kéo chăn ra nằm xuống, nhắm mắt với Bách Chấp: "Phiền Bách tổng tắt đèn giúp em, cảm ơn."
Nghe tiếng của Bách Chấp, và ánh sáng xung quanh tối dần, tôi, người vốn còn cảnh giác, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Những chuyện xảy ra ban ngày cứ liên tiếp ập đến khiến tôi trở tay không kịp, rượu của đêm qua dường như vẫn chưa tan hết, không bao lâu sau, bóng tối đã hoàn toàn bao trùm lấy tôi.
Nửa tháng đã trôi qua kể từ khi tôi trở thành vị hôn thê của Bách Chấp.
Trong nửa tháng này, tôi vẫn đi và tan ca như bình thường, cũng không vắng mặt trong các buổi tụ tập thông thường của bộ phận, cứ như thể cuộc sống không có gì thay đổi.
Tất nhiên, chỉ là dường như thôi.
Sau khi tôi một lần nữa thúc giục Bách Chấp nhanh chóng vào thang máy, cuối cùng ấy cũng sa sầm mặt mày.
"Anh là đến để cùng em đóng vai gián điệp ngầm à?"
Tôi nịnh nọt: "Bách tổng, Bách Chấp, đại nhân đại lượng, cứ vào trước đi, không?"
Bách Chấp tôi với vẻ mặt vô cảm, như thể đang em cứ đợi đấy.
Cuối cùng cũng tiễn vị phật lớn này vào thang máy, tôi mới từ tầng hầm chuyển lên tầng một, đi về phía thang máy dành cho nhân viên; ra khỏi thang máy của chủ tịch, à.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi tôi đã sởn gai ốc, đừng là thực sự như , thì ngày mai các nhóm lớn nhỏ của các bộ phận sẽ bị cái tên của tôi chiếm sóng.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình.
Dừng lại, đừng nghĩ nữa, quá xấu hổ; tham dự các sự kiện, tiệc chiêu đãi đã là giới hạn trong sự nghiệp diễn xuất của tôi rồi, dù sao cũng không chạm mặt đồng nghiệp, nếu ở trong công ty, hơn nữa là trước mặt người quen mà bị phát hiện.
Ánh mắt tôi đờ đẫn, thút thít.
Thà c.h.ế.t còn hơn.
"An An?"
Chị tiền bối cùng phòng tủm tỉm đi tới, nhấn nút và : "Vừa nãy từ xa đã thấy giống em, sao không vào thang máy mà đứng ở cửa gì ?"
"À, chị Anny." Tôi đáp với vẻ mặt đã thấu hồng trần, "Em đang suy nghĩ một trăm cách trốn tránh khi gặp chuyện."
"Phụt."
Chị ấy bị tôi chọc : "Nói gì , điều này không phù hợp với quan điểm dám đương đầu với thử thách của phòng Kế hoạch chúng ta đâu."
Tôi khổ gật đầu, cùng tiền bối đi đến văn phòng: "Đúng , nghênh nam (đón tiếp đàn ông) mà lên." ("Nghênh nam mà lên" là cách chơi chữ của Sùng An, biến tấu từ câu "nghênh nan mà lên" (đón nhận khó khăn mà tiến lên).
Bạn thấy sao?