Tôi Làm Thế Thân [...] – Chương 6

Tôi chằm chằm vào cửa phòng ngủ với vẻ mặt đau khổ, với Bách Chấp: "Anh thực sự không suy nghĩ lại sao? Em ngủ rất xấu đấy."

Bách Chấp không hề nao núng: "Anh có thể gọi người đến lắp một vòng rào chắn cho em bên đó."

Tôi cứng họng trước lời của ấy.

Người này là một nhà lãnh đạo kinh doanh mới nổi, hay là một tên côn đồ kinh doanh !

Không lay chuyển .

Tôi chưa từ bỏ ý định lại : "Bách tổng... Bách Chấp, Bách ca ca!"

Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang choáng váng của ấy, tôi mừng thầm trong lòng.

Có hy vọng rồi!

, tôi thừa thắng xông lên : "Bách ca ca, đẹp trai như , dáng người lại chuẩn, lỡ như ban đêm em không nhịn tay chân với thì sao?"

Vẻ mặt của Bách Chấp, không biết là bị tôi cho buồn nôn hay là bị sến súa, dần dần trở nên kỳ quái.

"Động tay chân với ?" Anh ấy nheo mắt tôi, hỏi ngược lại.

Trong giọng còn có chút khó tin không thể nhận thấy.

Tôi không nhận ra có gì không ổn.

Bách Chấp có tiền, có nhan sắc, có dáng người, ra ngoài thế nào cũng là đối tượng bị tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Cho dù chúng tôi thực sự có chuyện gì, thế nào cũng là ấy thiệt thòi, tôi có lời.

"Đúng , cũng không muốn bị người ta sờ mó một cách vô cớ chứ, cho nên em vẫn nên đi ngủ phòng..."

Lời còn chưa hết, tôi đã cảm thấy tầm đột nhiên đảo lộn.

Khi tôi hoàn hồn, thì người đã nằm trên giường.

Bách Chấp chống hai tay hai bên mặt tôi, chằm chằm vào tôi một lúc, rồi với tôi ở một khoảng cách vượt quá khoảng cách riêng tư: "Không có phòng khách."

Nói xong, ấy thu tay lại ngồi sang một bên, kéo tôi dậy.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn khỏi trạng thái Bách Chấp đang gì.

Bách Chấp lại kéo tôi, người vừa mới ngồi dậy, vào lòng ấy.

"Bách, Bách Chấp?" Lúc này tôi hoàn toàn sững sờ, "Anh đang ?"

"Không phải em muốn sờ mó sao?"

Bách Chấp nắm lấy cánh tay tôi không buông, dùng tay kia vuốt tóc tôi.

Đầu ngón tay lướt qua da đầu, mang đến một trận ngứa ran tê dại.

"Vị hôn thê đích thân lên tiếng." Bách Chấp , "Sao có thể không đồng ý chứ."

Lần đầu tiên trong đời tôi biết .

Hóa ra tôi còn bị nghiện b.ú sữa.

Mặt áp sát vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Bách Chấp, cả người đều mơ mơ màng màng.

Tôi đưa tay kia lên ôm lấy vai ấy, muốn mượn lực để ngồi dậy.

Ai ngờ tôi vừa rời đi một chút.

Lại bị Bách Chấp ấn trở lại.

?

Tôi: "Anh ?"

"Anh là một bên A hoàn toàn tôn trọng đối tượng hợp đồng."

Bách Chấp trả lời một cách cợt.

Bây giờ tôi thực sự không biết gì nữa.

Mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người Bách Chấp bao quanh tôi, hơi thở đều là hơi ấm của ấy.

Tôi, người chưa bao giờ tiếp gần gũi với người khác như , có chút luống cuống vùi đầu xuống.

Giống như một con đà điểu.

Nhưng tôi quên mất tư thế hiện tại của mình.

Tôi vừa vùi đầu xuống, đã vùi vào n.g.ự.c Bách Chấp.

Cứu mạng.

Tôi nghe thấy tiếng n.g.ự.c Bách Chấp rung lên.

Tôi biết ấy lại đang tôi.

Tên đàn ông chó c.h.ế.t này.

Tôi chỉ bâng quơ thôi mà ấy lại lấy chuyện này ra bắt nạt tôi.

Đây không phải là ép lương... không đúng! Ép kỹ nữ lương thiện sao?!

Anh ấy đã như rồi thì sao tôi còn dám linh tinh nữa.

Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, nghĩ thầm lợi ích lớn như đã bày ra trước mặt rồi, tại sao tôi còn phải tự khổ mình?

Tôi mặc kệ tất cả, thuận tay sờ soạng xuống dưới, sờ mạnh lên người ấy một cái.

Mặt đỏ bừng, tôi mạnh miệng : "Anh đừng có mấy lời kích thích em, đợi đến lúc em thực sự ra tay thì cứ chờ mà sợ đi!"

Nói xong vẫn chưa hả giận, tôi tiếp tục : "Trước đây em nể mặt là sếp của em, chúng ta còn có hợp đồng, còn trả lương cho em..."

Kết quả là càng tôi càng không có tự tin.

Không, không ! Tôi phải mạnh mẽ lên.

Phải cho Bách Chấp biết tôi .

Nếu không, sau này ấy sẽ cứ bám lấy điểm linh tinh của tôi mà bắt nạt tôi mỗi ngày thì phải sao.

"Trước đây em nể mặt những điều này mới giữ khoảng cách với , cũng là tôn trọng ; bây giờ nếu còn như , như ..." Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra hành vi của Bách Chấp rốt cuộc là như thế nào, cuối cùng não bị chập mạch : "Như quyến rũ em!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...