Đi loanh quanh chán nản trong phòng khách hai vòng, tôi thật sự không biết phải xử lý đống quần áo này như thế nào, nên cứ để tạm ở góc tường, đợi Bách Chấp về giải quyết.
Cuối cùng quyết định chơi game g.i.ế.c thời gian.
Không thể để bản thân thiệt thòi , không thể nào ngồi ngẩn ngơ trên sô pha mấy tiếng đồng hồ đợi Bách Chấp .
Vì , khi Bách Chấp về đến nhà, ta thấy một người phụ nữ đang ngồi khoanh chân trên sô pha, điên cuồng click chuột điện thoại.
Bách Chấp: "..."
Chơi game cả buổi chiều, thua cả buổi chiều.
Tôi buồn bã đặt điện thoại xuống, cơ thể thả lỏng nghiêng sang một bên.
Hửm?
Sao có bóng người bên cạnh ?
Tôi sợ đến mức suýt nữa hét lên.
Sau khi rõ người đó là ai, tôi gượng gạo từ từ ngồi dậy, chỉnh lại tư thế ngay ngắn.
"Bách... Bách tổng."
Tôi dường như nghe thấy tiếng khẽ, ngẩng đầu người trước mặt, vẻ mặt ta không hề thay đổi.
"Bách tổng về sớm ."
Bách Chấp lúc này mới như không trả lời tôi: "Không sớm, bảy giờ rồi."
Tôi: "..."
Tôi mới nhận ra người này là một người thù dai.
Sau khi Bách Chấp lấy hợp đồng ra, một câu nhẹ nhàng "Nếu em định mặc váy ngủ để bàn chuyện với tôi, tôi cũng không ngại..."
Tôi mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ.
Tôi đứng bật dậy, đỏ mặt ngắt lời ta: "Tôi…tôi tôi đi thay đồ đây, đợi một chút."
Nói xong, cũng không xem mình đang cầm cái gì, xách túi lên liền chạy lên lầu.
Khi tôi mở tấm vải ra, tôi ước gì mình có thể quay ngược thời gian một phút trước để tóm lấy chính mình, người đã cầm túi lên mà không thèm .
Tỉnh táo lại đi!
Nhìn xem đây là cái gì?!
Tôi chằm chằm vào chiếc váy trước n.g.ự.c và sau lưng gần như hở hết trước mặt, lần đầu tiên hiểu thế nào là tự đào hố chôn mình.
Lúc xuống lầu, tôi cố gắng hết sức để không ý đến gấu váy.
Hai tay cứng đờ hơi để ra sau.
Chiếc váy xẻ tà đến tận gốc đùi khiến mỗi bước đi của tôi đều phải đặc biệt cẩn thận.
Ai ? Ai mà lại thiết kế kiểu váy này chứ?
Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
6
Bách Chấp người đang từ từ đi xuống cầu thang.
Làn da trắng nõn mịn màng lộ ra rất nhiều, vì ngại ngùng mà cơ thể hơi ửng hồng, đôi chân thon dài, cân đối ẩn hiện khi di chuyển.
Mái tóc có lẽ vì chủ nhân cảm thấy quá lộn xộn nên đã búi lên, để lộ chiếc cổ thon dài.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, đôi mắt hơi cụp xuống khiến người ta không rõ cảm .
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt Bách Chấp.
Trái tim lo lắng rằng cử quá mạnh sẽ khiến gấu váy bị gió thổi bay cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn thấy Bách Chấp, người vẫn đang xem hợp đồng, ngẩng đầu lên tôi một lượt.
Lần này tôi thật sự không ngồi yên nữa.
"Đừng, đừng tôi nữa..."
Vừa dứt lời, trong lòng gào thét: Dùng cái giọng điệu e lệ này gì hả đồ ngốc!!!
Tôi có thể cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình có thể sánh ngang với người vừa mới xông hơi xong.
Bách Chấp dường như không ngờ tôi lại như , ta bật thành tiếng: "Được."
"Nhưng tôi không ngờ em lại mặc... thế này..."
Anh ấy dường như nhất thời không nghĩ ra tính từ nào thích hợp, định quan sát thêm một chút nữa, lại vì câu của tôi mà dừng ánh mắt đang di chuyển xuống.
Cuối cùng, ấy thẳng vào mắt tôi và : "Sao ăn mặc trang trọng thế?"
Tôi: "..."
Cảm ơn.
Muốn c.h.ế.t quách cho rồi.
"Cả hai bên A và B đều không có bất kỳ hành vi nào không chung thủy với đối phương trước khi hợp đồng giữa hai bên kết thúc."
"Bên B cần tham gia các hoạt sau theo cầu của bên A, bao gồm không giới hạn ở: tham dự tiệc chiêu đãi, các hoạt kinh doanh..."
"Bên A sẽ chịu mọi chi phí sinh hoạt của bên B..."
"Bên A sẽ không có bất kỳ hành vi ép buộc nào đối với bên B, mọi cầu ngoài hợp đồng đều phải sự đồng ý của bên B trước."
...
..
.
"Hợp đồng này cũng là hợp đồng tuyển dụng, thời hạn hợp đồng là hai năm, mức lương hàng năm là hai triệu..."
Đọc đến đây, tôi không nhịn khựng lại.
Bách Chấp, đang khuyến khích người khác ăn không ngồi rồi đấy à...
Đây là cái điều khoản từ bi kiểu gì ?
Tôi Bách Chấp với vẻ mặt "Anh có phải là kẻ ngốc không?", chỉ thiếu nước viết câu "Anh có phải có ý với tôi không?" lên mặt.
Bách Chấp hiểu vẻ mặt của tôi, đôi mắt sâu thẳm tôi: "Anh biết em đang nghĩ gì, thực ra , thích..."
Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng kinh ngạc không thể che giấu của tôi, ấy cố dừng lại một lúc lâu, rồi đột nhiên nghiêm mặt : "Có người mình thích rồi, ấy đã rời đi đột ngột sáu năm trước, đến giờ vẫn chưa tìm thấy."
Tôi: "..."
Tốt lắm, xem ra tôi là số khổ, vừa phải việc vất vả vừa nhận tiền của người thế thân.
Bạn thấy sao?