"Em có dậy không."
Tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của Bách Chấp bên trong, ngay sau đó là giọng của tôi trả lời.
"Không dậy, chồng ơi! Haha, em thấy chồng rồi!"
"Chồng ơi..."
Bây giờ tôi không chỉ đỏ mặt, mà tôi cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy rồi.
Chưa kịp để đoạn ghi âm tiếp tục phát, tôi vội vàng muốn giật lấy điện thoại, giải quyết nguồn cơn khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ này.
Bách Chấp giơ tay lên cao, xuống tôi từ trên cao.
"Tôi đã từng nghe có người nhặt tiền, chưa từng nghe có người nhặt vợ."
Tôi lấy hai tay che mặt, kêu lên thảm thiết: "Xin đừng nữa..."
Bỗng nhiên tôi nghe thấy Bách Chấp khịt mũi , ta đứng dậy buông tôi ra.
"Muốn tôi không cũng đơn giản, chấp nhận một điều kiện của tôi."
"Làm vị hôn thê của tôi."
Tôi ngẩng đầu ta, sau đó nghe thấy câu khiến tôi c.h.ế.t lặng này, hồi lâu không phản ứng.
Bách Chấp thấy tôi đứng đực ra đó, dường như không hài lòng với phản ứng của tôi, nhíu mày: "Không nghe thấy à?"
Rồi lại lặp lại câu vừa rồi: "Làm vị hôn thê của tôi, tôi sẽ đưa em một bản hợp đồng chi tiết, ngoài nội dung trên hợp đồng, em có thể đưa ra điều kiện của mình trong phạm vi cho phép."
"Không phải, tên tôi, cái này... vị hôn thê..." Tôi ngây ngốc ta, hỏi: "Tại sao?"
Tất cả những gì tôi trải qua hôm nay đã vượt quá khả năng hiểu biết của tôi.
Bách Chấp tôi với vẻ mặt không biểu cảm, : "Em đã gọi tôi là chồng cả đêm, để em vị hôn thê của tôi chẳng phải rất phù hợp sao?"
Anh ta ngắn gọn, cuối cùng bổ sung: "Tôi cũng cần một người vợ trên danh nghĩa, như sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức."
Tôi hiểu rồi, hiểu cái rắm!
"Vợ với vị hôn thê có giống nhau không?!"
Bách Chấp nghe bật : "Ý em là danh hiệu vị hôn thê thấp kém quá à?"
"Ý em không phải ! Ý em là gì có ai tùy tiện đồng ý chuyện hệ trọng như chứ, hơn nữa, thay vì em, chẳng phải nên tìm một người phù hợp hơn sao?"
Quá nhiều thông tin khiến tôi không thể suy nghĩ , tôi bắt đầu nghi ngờ Bách Chấp có phải đang cố chơi trò này để trả thù việc tôi đã chiếm tiện nghi của ta đêm qua không.
Bách Chấp liếc tôi: "Hợp đồng hai năm, một năm hai triệu tệ."
"Được!"
Công việc kiểu này, tôi xin nhận!
5
Bách Chấp nhận câu trả lời khiến ta hài lòng, gật đầu với tôi: "Hôm qua là dì giúp em thay quần áo, đã mang đi giặt khô rồi, chiều nay sẽ có người mang quần áo mới đến."
Tôi nghe ta sắp xếp mọi việc, gật đầu không chút dị nghị, đương nhiên là kim chủ muốn gì nấy rồi.
Cho đến khi Bách Chấp dặn dò xong mọi việc, rời đi đến công ty.
Tôi lâng lâng như đi trên mây trở về phòng ngủ trên tầng hai, lao lên giường, lăn lộn hét lên trong im lặng.
Đây là chuyện gì !!!
Rồi tôi lại bật dậy như cá chép lộn ngược.
Chờ đã.
Đây không phải là phòng ngủ của Bách Chấp sao?
Sau đó, tôi thấy trong phòng thay đồ mở rộng lớn kết nối với phòng ngủ, có một chiếc quần lót nam màu đen treo trên mép sọt quần áo.
Phát điên rồi a a a a a a!
Buổi chiều, đúng như lời Bách Chấp , quả nhiên có người mang quần áo đến.
Tôi im lặng chừng mười mấy chiếc túi lớn nhỏ đóng gói tinh xảo trước mặt.
Số này đủ cho tôi mặc cả tháng rồi, Bách tổng thật hào phóng.
"Cần tôi giúp mang vào phòng thay đồ không?" Người đàn ông mặc vest lịch sự trước mặt mỉm hỏi.
Tôi hoàn hồn nhận ra mình đã lờ ta đi, hơi ngại ngùng ta.
Kết quả phát hiện mình đã từng gặp người này.
Anh ta luôn có mặt trong một số hoạt mà Bách Chấp tham dự, gọi là cánh tay đắc lực của Bách tổng, thư ký Lý.
"À, không, không cần đâu."
Tôi cảm thấy cho dù Bách Chấp để tôi vị hôn thê của ta, thì ta cũng không muốn tôi bước vào không gian riêng tư của ta quá nhiều.
Hơn nữa, ngay cả những việc vặt như đưa quần áo này mà cũng phiền đến người bận rộn như .
Người này rõ ràng rất xuất sắc, lại không hề tỏ vẻ ta đây, tôi không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với ta.
"Tôi tự rồi."
Nói xong, tôi mỉm cảm kích với ta.
Thư ký Lý nghe mỉm sâu hơn, : "Vậy nếu không có gì cần nữa, tôi xin phép về trước."
Nói xong, ta nhẹ nhàng đi đến cửa, trước khi đi còn mỉm ra hiệu với tôi: "Bách tổng có một cuộc họp chiều nay, sáu giờ kết thúc, ấy hy vọng ở nhà đợi ấy."
Một câu của thư ký Lý đã chặn đứng bước chân muốn về nhà của tôi.
Ban đầu tôi muốn thay quần áo rồi về nhà để thay đổi tâm trạng, môi trường quen thuộc sẽ giúp tôi bình tĩnh lại hơn.
Tốt lắm.
Bây giờ phải căng thẳng đến tối rồi.
Bạn thấy sao?