Tôi Làm Thế Thân [...] – Chương 14

Ban đầu tôi còn phụ họa theo, sau đó càng nghe càng thấy sai sai.

Cái gì mà "tôi và bố nó"?

"Bố nó"?

Tôi run rẩy nắm lấy tay người đẹp, nhỏ giọng thăm dò gọi lại: "Dì ơi?"

Lần này giọng tôi nhỏ hơn rất nhiều.

Người đẹp cuối cùng cũng không nhịn nữa, ha ha : "An An thật đáng , Bách Chấp, có phải con biết mẹ gặp con bé rồi sẽ không nỡ để con bé đi nên mới cố kéo dài thời gian lâu như không?"

"Con có gì đâu."

Bách Chấp vừa treo áo khoác của chúng tôi lên giá, vừa đi vào trong vừa : "Bố đâu rồi?"

"Đang ở thư phòng mày mò mấy thứ đồ chơi con mang về đấy." Bách phu nhân khẽ trợn mắt, "Mau gọi ông ấy ra ăn cơm đi, An An đến rồi."

Bách phu nhân giữ chúng tôi ở lại ăn cơm tối mới cho về, về đến nhà tôi liền chui tọt vào ghế sofa.

"Nghiêm trọng sao?"

Bách Chấp bước tới ngồi xuống, kéo tôi ngồi dậy ôm vào lòng.

"Cũng không hẳn là rất... ưm..."

Nụ hôn kết thúc, tôi vừa khóc vừa tố cáo: "Anh không thể điều chỉnh tư thế cho emtrước sao, cổ tôi mỏi rồi."

Bách Chấp vừa vừa cắn vào mặt tôi: "Lỗi của , xin lỗi."

"Anh xin lỗi kiểu gì?" Tôi véo véo khớp ngón tay của Bách Chấp, hỏi ngược lại.

"An An muốn xin lỗi kiểu gì?"

Cánh tay Bách Chấp đang đặt trên eo tôi đột nhiên siết chặt, cúi đầu ghé sát tai tôi cắn nhẹ, sau đó mút lấy dái tai, nhỏ: "Như ?"

Tôi run lên vì tác của , các ngón tay nắm lấy cánh tay Bách Chấp cũng siết chặt theo lời của .

"Không gì thì coi như em đồng ý nhé?" Hơi thở nóng bỏng của Bách Chấp phả vào lưng tôi, tay bắt đầu di chuyển.

"Tắm... tắm rửa..."

Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, đè tay Bách Chấp đang loạn xuống.

Ngực Bách Chấp phập phồng, khiến lưng tôi nóng ran, bế thốc tôi lên, đi về phía cầu thang.

"Tuân lệnh."

 Ngoại truyện 4

"An An, dậy thôi."

Bách Chấp kéo rèm cửa sổ rồi đi chân trần về phía giường, cúi người hôn lên trán tôi.

Tôi bị phiền đến mức bực bội, đưa tay loạn xạ đẩy , kết quả "bốp" một tiếng.

Giòn tan.

Tôi mơ màng mở mắt ra, Bách Chấp đang quỳ một chân trên mép giường, bị tôi vỗ trúng mông.

Tôi cảnh tượng trước mắt, không nhịn đưa tay xoa xoa.

Bách Chấp: "..."

Tôi: "..."

Nhìn thấy sắc mặt người trước mặt ngày càng u ám, tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

"Em đói rồi!"

"Muộn rồi."

Bách Chấp túm lấy tôi đang cố gắng vùng vẫy lần cuối, ấn trở lại giường: "Những nhân viên xuất sắc như luôn đáp ứng mọi cầu của sếp."

Tôi chống hai tay lên bờ vai rắn chắc của Bách Chấp sau lớp áo ngủ đang trượt xuống, phẫn nộ mắng: "Anh có biết xấu hổ không !"

Ra khỏi cửa đã là buổi chiều.

Tôi bị Bách Chấp dắt tay vào một cửa hàng.

Lúc đầu tôi hỏi Bách Chấp đi đâu, ấy thần thần bí bí không cho tôi biết, mãi cho đến khi bước vào cửa hàng.

Tôi những chiếc váy cưới trắng tinh trước mặt, không nhịn .

"Đẹp không?"

Tôi nghe thấy giọng dịu dàng của Bách Chấp, mang theo một chút mong đợi khó nhận ra.

"Đẹp." Tôi gật đầu, hỏi, "Chuẩn bị từ khi nào ?"

"Bắt đầu đặt từ nửa năm trước rồi."

Tôi không nhịn trêu chọc: "Giấu cũng kỹ đấy, Bách tổng."

Bách Chấp mỉm ôm tôi.

"Vậy em có đồng ý cho một cơ hội không?"

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội để từ vị hôn phu của em thăng cấp thành chồng."

"Câu này không phải nên đợi em thay đồ xong rồi mới sao?"

Bách Chấp nghe liền dẫn tôi đến trước phòng thay đồ rộng rãi của lễ phục, đưa bộ đồ đang khoác trên tay cho tôi.

"Anh có thể vô số lần, chỉ cần em muốn nghe."

Tôi kéo cà vạt của Bách Chấp, môi chạm vào môi không đi sâu vào.

Bầu không khí mập mờ dần lan tỏa.

"Vậy thì phải xem biểu hiện của rồi, Bách. Lão. Bản."

Nói xong, không cho thời gian phản ứng, tôi nghiêng đầu hôn lên má rồi xoay người đóng cửa lại.

Câu trả lời của Bách Chấp vang lên từ bên ngoài, kèm theo tiếng trầm thấp.

"Toàn một bụng ý xấu."

HOÀN TOÀN VĂN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...