Bách Chấp , ấy siết chặt cánh tay ôm tôi, tiếp tục : "Đúng , An An, hôm đó đúng là ngày diễn ra cuộc thi hùng biện của trường."
"Anh thấy em trên sân khấu đến mức một nam sinh đồng hương khác câm nín không nên lời."
"Lúc xuống sân khấu, cậu ta không cam lòng, đi đến chỗ em cãi nhau với em, sau đó còn muốn đánh " Tôi ngây người tiếp lời, "Em né nhanh, còn người ta đỡ lấy, lúc nam sinh đó lại gần, người bên cạnh em..."
"Chính là người đã đánh cậu ta?"
Tôi lại một lần nữa sững sờ.
"Em không thể là đã đỡ em sao?" Bách Chấp bất lực.
"Không, không... chủ yếu là đánh xong người ta rồi biến mất, sau đó mới biết không phải là người của trường chúng ta, trưởng phòng trao đổi lúc đó đã tìm rất lâu..."
Tôi với vẻ khó tin, đến bây giờ vẫn cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, quay đầu hỏi Bách Chấp: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?"
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Bách Chấp lặp lại lời tôi với giọng điệu kỳ lạ, "Em gan thật đấy Sùng An An, vừa đỡ em xong, em lại định xông lên lý luận với người ta, giữ em lại mà em còn vùng ra, cái gì mà 'Anh đẹp trai không cần ra tay, xem chị đây lên xử lý cậu ta...'"
Tôi đỏ mặt che miệng Bách Chấp lại: "Xin đừng nữa."
Bách Chấp nhân cơ hội l.i.ế.m láp kẽ tay tôi, tôi sợ hãi vội vàng buông ra.
"Dám không dám nhận à? Lúc mới đến công ty chẳng phải cũng rất bạo dạn sao? Phản đối thêm giờ, sếp thêm giờ thì sẽ hói đầu, công ty này sớm muộn gì cũng sản?"
Tôi trùm chăn kín mít, hét lên trong im lặng, muốn thoát khỏi sự xấu hổ c.h.ế.t người này, nước mắt lưng tròng đáp: "Những chuyện này sao lại biết chứ!!!"
"An An." Bách Chấp ôm tôi cả người lẫn chăn, cúi đầu nhỏ với tôi, "Lúc ở California, rất ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ sự can đảm và tư duy của em; em vừa đến công ty đã nhận ra em là nhỏ muốn xông lên đánh nhau năm đó, rồi nghe em phàn nàn với bè, đã nghĩ nếu em nhận ra thì sẽ có biểu cảm gì, từ đó bắt đầu dần dần hứng thú với em."
"Cho đến bây giờ, vô cùng may mắn vì bản thân lúc đó đã bản hợp đồng mà bây giờ xem ra rất ngốc nghếch kia."
"Nó khiến dần dần hiểu em, đến gần em, em sâu đậm."
"Anh thích em, An An."
"Anh em."
...
Tôi đột ngột mở chăn ra, xoay người ngồi lên người Bách CHấp, chỉ vào ấy, uy h.i.ế.p .
"Thay đổi ngày hợp đồng cho em!"
Bách Chấp nắm lấy tay tôi.
Giống như đã ôm tôi khi sắp ngã rất lâu về trước.
"Được."
Tôi nghe thấy ấy trả lời với nụ trên môi.
Ngoại truyện 1
Tôi đẩy Bách Chấp đang đè trên người ra, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.
"Bách Chấp! Anh còn đi không nữa?"
Bách Chấp dùng khớp ngón tay lau khóe môi ướt át của tôi: "Đi chứ, đi thôi."
Tôi khoác áo vest của xuống xe, túm lấy tay áo cằn nhằn: "Ông chủ, như là không đâu, nhân viên có trẻ trung đến mấy thì sức lực cũng có hạn, xem tôi tuổi xuân phơi phới, còn chưa đến lúc xuống dốc mà đã sắp bị hành cho tàn tạ rồi..."
Bách Chấp không nhịn , vỗ nhẹ lên đầu tôi: "An An, năng cho đàng hoàng."
"Tôi chỉ đang đưa ra cầu hợp lý thôi, Bách đại tổng tài." Tôi giơ tay liệt kê, "Tôi ban ngày đi , buổi tối còn phải tăng ca, 7-Eleven còn không có chế độ việc như ."
"Tăng ca buổi tối?" Bách Chấp nhại lại lời tôi với vẻ đầy ẩn ý.
"Sùng An, ngay cả nhà tư bản cũng không dám vô lương tâm như ."
Bách Chấp thấy tôi không phục, bèn chậm rãi bổ sung: "Tăng ca chẳng lẽ chỉ mình em việc sao?"
Tôi nghẹn lời.
"Công việc hậu cần của tăng ca là ai ?"
Tôi im lặng.
"Là ai lúc nào cũng nũng cắn cắn đá đá?"
Tôi bịt miệng : "Con còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Bách Chấp cúi đầu liếc tôi một cái: "Hiểu chuyện đấy chứ, mà là một đứa nhỏ vô lương tâm."
[Ông chủ, đứa nhỏ vô lương tâm muốn uống cà phê.]
Đến văn phòng, tôi ngồi vào bàn việc, nhắn tin cho Bách Chấp.
Sau khi ở bên nhau, tôi lại quay về phòng Kế hoạch. Tuy bà chủ cũng tốt, tôi vẫn muốn tốt công việc của mình.
Sau khi tiếp nhận sự an ủi luân phiên không rõ lý do của đồng nghiệp, tôi mới tỉnh ngộ.
Họ tưởng rằng tôi vất vả lắm mới sếp sủng ái, lại bị đày đi.
Tôi thật sự không biết phải giải thích với họ thế nào, chẳng lẽ : "Này, mọi người, tôi với sếp nhau rồi."
Thà g.i.ế.c tôi còn hơn.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhưng tôi không ngờ bước này lại đến đột ngột như .
"Sùng tiểu thư?"
"Lý... Thư ký Lý?" Nhận ra mình đang ở văn phòng, tôi vội vàng sửa lời, "Xin hỏi có việc gì ?"
"Bách tổng mua cà phê cho , vì hơi nhiều nên tôi mang đến luôn."
Tôi sững sờ: "Hơi... nhiều... là sao?"
Nhìn hai thùng cà phê có logo của một thương hiệu xa xỉ, tôi cứng đờ ngẩng đầu Thư ký Lý.
Anh ấy mỉm đầy hiểu biết: "Cô không phải muốn uống cà phê sao, Bách tổng để mọi người nghỉ ngơi một chút, uống trà chiều."
Tôi: "..."
Toàn bộ phòng ban: "?"
Sự công khai và mất mặt đột ngột này nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tháng này tôi sẽ không tăng ca nữa!!
Bạn thấy sao?