Tôi Làm Thế Thân [...] – Chương 11

13

Cuộc chuyện ở văn phòng hôm đó, cuối cùng kết thúc bằng việc tôi từ không thể tin nổi chuyển sang khóc lóc thảm thiết vì Bách Chấp tôi ngu ngốc, còn ấy thì luống cuống dỗ dành tôi.

Sau đó, không ai nhắc đến chuyện hợp đồng nữa, cứ như thể giữa chúng tôi không hề tồn tại một bản hợp đồng như .

Tối nay Bách Chấp có một bữa tiệc chiêu đãi khách hàng, tôi không tham gia, nên ở nhà chăm sóc cây cối.

Ngôi nhà trống trải ban đầu, sau khi tôi chuyển đến đã từ cực kỳ đơn giản chuyển sang cực kỳ phức tạp.

Khi Bách Chấp về nhà thì đã gần mười một giờ.

Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người ấy, dìu ấy vào phòng ngủ.

"Anh không uống nhiều." Bách Chấp ôm tôi hôn một cái, "Nhưng cảm ơn An An."

Nói xong, ấy tự mình đi vào phòng tắm.

Tôi Bách Chấp vừa đi vừa cởi quần áo rơi vãi khắp sàn: "..."

Tôi im lặng nhặt quần áo trên sàn lên, định bỏ vào giỏ đồ bẩn, lại bị thứ rơi ra từ quần áo của Bách Chấp thu hút sự ý.

Đây là cái gì?

Tôi chằm chằm vào mặt dây chuyền nhỏ quen thuộc đó.

Mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh đậm chắc hẳn ban đầu là ở trên vòng tay, vòng tay bện bằng dây da bò màu nâu sẫm, hai đầu gắn các vòng tròn bạc nguyên chất có hoa văn phức tạp, mặt dây chuyền nằm trên một trong các vòng tròn...

Tôi mặt dây chuyền đã mất tích từ nhiều năm trước với vẻ khó tin.

Sao lại ở chỗ Bách Chấp?

Tôi ngồi bên giường, Bách Chấp vừa tắm xong đang đi về phía này: "Bách Chấp..."

Bách Chấp theo ánh mắt tôi thấy mặt dây chuyền trong tay tôi, bỗng nhiên lên.

"An An." Anh ấy khẽ gọi tên tôi, giọng mang theo ý , "Em cầm tín vật của bạch nguyệt quang trong lòng ?"

"Tín vật bạch nguyệt quang gì chứ, đang ." Tôi cầm mặt dây chuyền với vẻ mặt chắc chắn, "Đây rõ ràng là quà tốt nghiệp cấp ba bà nội tặng em, sao lại thành tín vật trong lòng..."

Lời tôi sắp ra nghẹn lại giữa chừng.

Bách Chấp ân cần giúp tôi bổ sung nốt, ấy nắm lấy cổ tay tôi, vuốt ve một cách mờ ám: "Đúng , mặt dây chuyền của người trong lòng , sao lại là của em nhỉ?"

Đầu óc tôi rối bời, chỉ biết ngẩng đầu Bách Chấp với vẻ mặt mơ hồ, kiên quyết muốn ấy cho tôi một câu trả lời.

Bách Chấp không trả lời tôi nữa, từ từ tiến lại gần, chiếm lấy toàn bộ tầm của tôi.

Bách Chấp tối nay đặc biệt kích .

Tôi hơi không chịu nổi ấy như .

Đẩy lồng n.g.ự.c nóng bỏng trước mặt, tôi với giọng điệu mềm mại, mang theo nước mắt: "Đừng mà, Bách Chấp, em không muốn nữa."

Bách Chấp dường như không nghe thấy, ấy nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của tôi, tăng thêm lực.

Tôi bị hành này khiến cho bật ra tiếng rên rỉ.

Ngay sau đó, tôi có chút bực bội vòng tay qua cổ Bách Chấp, không cam chịu đứng dậy hôn lên.

Bách Chấp ngoan ngoãn thả lỏng lực đạo, ấy dịu dàng vuốt ve eo tôi, như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Kết thúc nụ hôn, tôi áp sát vào Bách Chấp, khẽ : "Trước đây đã quen em rồi."

Câu này tôi rất chắc chắn.

Bách Chấp không phủ nhận.

"Chúng ta gặp nhau khi nào?"

"Em muốn biết à?" Bách Chấp hỏi ngược lại.

Tôi gật đầu.

"Rõ ràng không nhớ ra, ngay cả khi biết mặt dây chuyền vẫn còn đang nghĩ tại sao lại ở chỗ ?"

Tôi nghe giọng điệu Bách Chấp hơi cao lên, phát hiện ra một chút oán trách nhàn nhạt trong đó.

Tôi ngẩng đầu hôn lên cằm Bách Chấp: "Em chỉ muốn biết, lúc đó em sao lại ngốc như , sao lại bỏ lỡ một người đẹp trai như thế chứ."

Nghe tôi câu này, Bách Chấp hơi hạ thấp eo xuống.

Tôi kêu lên một tiếng, Bách Chấp mặc kệ tôi cào cấu trên người ấy, như phát điên mà không ngừng đòi hỏi.

17

"Em còn nhớ đã với em chuyện sáu năm trước ... người thích không để lại cách liên lạc nào rồi bỏ chạy không?"

Tôi thầm trợn trắng mắt, gật đầu.

"Lúc đó ở California." Bách Chấp ôm tôi, chậm rãi , "Công ty vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, vì một số nhu cầu kỹ thuật, bè đã đến Pitzer College."

Nghe , tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Năm hai đại học em đi trao đổi chính là..."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...