Tôi Làm Thế Thân [...] – Chương 10

Tôi cứ nghĩ mãi, không khỏi chán nản vùi đầu vào chăn, một lúc sau, lại vì thiếu oxy mà ngẩng phắt dậy thở hổn hển.

Thôi, bây giờ nghĩ nhiều như thì có ích gì chứ.

12

Ngày hợp đồng hết hạn dần đến gần.

Tôi ngày càng giống một con đà điểu tự an ủi mình, trốn tránh chuyện tương lai, lại không thể buông bỏ sự đối xử tốt của Bách Chấp dành cho tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy chán ghét chính mình như .

"Sao , mấy ngày nay thấy em cứ ngẩn người ra."

Bách Chấp chắc hẳn đã ra sự mất tập trung của tôi gần đây.

Anh ấy kéo tôi đến bên cạnh, bàn tay to lớn bao bọc lấy hai tay tôi, những ngón tay thon dài nghịch ngợm khớp ngón tay tôi: "Đang nghĩ gì ? Hửm?"

Suy nghĩ quá nhiều gần đây khiến tôi buột miệng : "Muốn đi."

Bách Chấp tưởng tôi chỉ là chán ở công ty, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Hơn một năm qua, ấy càng ngày càng cưng chiều tôi vô bờ bến.

Tôi cảm thấy nếu không phải vì bản thân tôi vẫn kiên trì muốn đi , thì bây giờ tôi cũng chẳng khác gì chim hoàng yến quý giá trong lồng.

"Muốn đi du lịch ở đâu à?" Bách Chấp hỏi.

"Không..." Tôi không biết nên như thế nào, vừa rồi lời đã ra, cảm kìm nén bấy lâu nay như vỡ òa: "Em muốn rời đi."

Tôi không thấy sắc mặt Bách Chấp dần lạnh xuống, như muốn ép mình hết hy vọng, tôi lại lặp lại một lần nữa: "Hợp đồng sắp hết hạn rồi, Bách Chấp... Em muốn rời đi."

"Sùng An." Tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của Bách Chấp gọi tên tôi, "Những lời vừa rồi coi như chưa nghe thấy."

Thái độ này của Bách Chấp khiến tôi buồn đến mức muốn khóc.

Cuối cùng tôi vẫn sa vào rồi, tỉnh táo mà chìm đắm trong cảm không thuộc về mình.

"Em chỉ là một vị hôn thê... giả." Tôi lẩm bẩm, cuối cùng cố nén tiếng khóc với Bách Chấp, "Người thích chắc chắn sẽ quay về, em nhường chỗ trước chẳng phải tốt hơn sao."

"Dù sao cũng chỉ còn một tháng..."

Chưa hết câu, Bách Chấp đột nhiên hôn xuống, nụ hôn sâu khiến tôi thở không nổi, tôi giãy giụa, nghẹn ngào, cuối cùng đành khuất phục.

"Bình tĩnh lại chút chưa."

Bách Chấp nâng mặt tôi lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt tôi.

Tôi mím môi: "Em luôn rất bình tĩnh, chỉ là gần đây đang suy nghĩ xem nên với như thế nào rằng em muốn rời..."

Bách Chấp đúng là đồ lưu manh, ấy căn bản không định nghe tôi hết câu.

Kết thúc một nụ hôn nữa, ấy không đợi tôi mở miệng, : "Sùng An, hợp đồng còn một tháng nữa."

"Em biết, không cần nhắc lại."

Sắc mặt tôi bây giờ chắc chắn rất khó coi.

"Chưa hết hạn đã muốn đi rồi." Bách Chấp lại hôn lên khóe mắt tôi, "An An, em phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho ."

Tôi tức giận đẩy ấy ra, trừng mắt Bách Chấp, nước mắt cuối cùng cũng không kìm mà tuôn rơi: "Bồi thường thì bồi thường! Em mặc kệ! Em muốn đi!"

Bách Chấp thở dài, với tôi: "Em quên mất là tiền vi phạm hợp đồng còn có thể đổi thành một việc khác à?"

Tôi không quan tâm Bách Chấp rốt cuộc muốn gì, chỉ giận dỗi ấy chằm chằm.

Anh ấy như muốn gì đó, mấy lần lời đến bên miệng rồi lại không ra, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng lớn trong văn phòng, vùi đầu vào bụng tôi.

"Em vi phạm hợp đồng cũng muốn đi, lại muốn dùng việc vi phạm hợp đồng để giữ em lại bên cạnh."

Giọng trầm của Bách Chấp truyền ra, mang theo chút oan ức: "Phải sao đây, An An? Vậy sửa thời hạn hợp đồng, em ở bên mãi mãi không."

"Vậy còn bạch nguyệt quang của thì sao, nếu ấy quay lại thì phải thế nào."

Lòng tôi chua xót.

Lúc đầu tôi cảm thấy sự đối xử tốt của Bách Chấp dành cho tôi chỉ là sự ký thác hoặc chuyển dời cảm của ấy; sau đó tôi dần phát hiện, thậm chí còn mạnh dạn phỏng đoán, liệu Bách Chấp có thật sự thích tôi một chút không.

Nhưng suy nghĩ này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến tôi không nhịn mà chùn bước.

Sau khi tôi xong, mãi không thấy Bách Chấp đáp lại, tôi không khỏi với chính mình trong lòng, người vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh: 'Thấy chưa, ấy không thể trả lời câu hỏi này của em.'

Ngay khi tôi đang tuyệt vọng, tôi lại nghe thấy giọng căm hận từ phía dưới: "Ngu ngốc c.h.ế.t  đi !"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...