1
Là một doanh nghiệp dẫn đầu đang phát triển nhanh chóng trong nước, thông tin chủ tịch chưa đến ba mươi tuổi đã khiến vô số cư dân mạng sửng sốt.
Tôi vừa tốt nghiệp cao học về nước, đã may mắn vượt qua rất nhiều người để vào việc tại công ty này, trở thành một nhân viên của phòng Kế hoạch.
Điều này thực sự hoàn toàn không liên quan đến chuyên ngành của tôi.
Cha mẹ và bè cũng hỏi tại sao tôi lại muốn đến một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ.
Không sợ áp lực quá lớn sao?
Tôi mỉm giải đáp thắc mắc của họ: "Cũng không có lý do gì đặc biệt, chủ yếu là họ trả lương cao quá."
2
Lần đầu tiên tôi gặp Bách Chấp là tại bữa tiệc cuối năm của công ty.
Là một nhân vật nổi tiếng mới nổi, đồng thời là chủ tịch của doanh nghiệp niêm yết nhanh nhất, Bách Chấp đã tham dự bữa tiệc này.
Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu xa xôi và sáng chói, với vẻ mặt không biểu cảm, những lời khích lệ và cảm ơn mọi người.
Lúc đó, tôi người đàn ông tuấn, xuất sắc, dáng người cao ráo ở phía xa, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ.
Anh ấy thật đẹp trai.
Và, ấy thật lắm lời.
Tôi cứ tưởng cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào.
Một nhân vật mới nổi, ngày nào cũng chỉ ký hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, thì sao có thể có điểm chung với một nhân viên bình thường của phòng Kế hoạch chứ?
Cho đến một buổi tối, phòng ban có buổi tụ tập.
"An An, tan tối nay cùng đi uống rượu nhé."
Người là trưởng phòng của chúng tôi, một người phụ nữ mạnh mẽ rất thú vị.
Rất nhiều ý tưởng sáng tạo mới lạ của phòng ban đều do ấy nghĩ ra, tôi cũng học rất nhiều điều từ ấy.
"Được ạ, chị Cảnh Lệ."
Tôi mỉm đáp lại, sau đó tiếp: "Tối nay chị nhớ nương tay với em nhé."
Tan đã gần tám giờ.
Cả nhóm vừa vừa vừa đến một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Chị Cảnh Lệ quả không hổ danh là người phụ nữ mạnh mẽ, một mình chị ấy có thể uống bằng mười người, cơm nước ăn một nửa thì đã có người chạy ra sô pha ngủ.
Còn tôi, nhờ câu "nương tay" đó mà thoát khỏi tay chị Cảnh Lệ.
Chị Cảnh Lệ gọi tài xế đưa những người đã say về nhà.
Rồi lại kéo tôi, người vẫn còn tỉnh táo, và những đồng nghiệp khác còn sức chiến đấu chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Nhìn cách bài trí cửa hàng nguy nga tráng lệ, cùng với không gian yên tĩnh bên trong, tôi có chút dở khóc dở : "Em cứ tưởng chị Cảnh Lệ sẽ đến quán bar náo nhiệt."
Chị Cảnh Lệ xua tay: "Hầy, trước đây chúng ta không phải thường xuyên đến đó sao? Hôm nay tìm một nơi yên tĩnh để chúng ta trò chuyện."
Chị Cảnh Lệ uống hết ly này đến ly khác, cũng càng ngày càng nhiều.
Về sau tôi thật sự không chịu nổi nữa, một câu xin phép rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng trên đường đi, tôi dường như đã va vào ai đó.
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên , phải một lúc sau hình bóng trước mặt mới rõ ràng hiện ra trước mắt tôi.
"Là... ai?"
"Xin... lỗi, tôi... đụng phải rồi."
Vẫn chưa nhận ra gương mặt quen thuộc trước mắt, tôi biết mình đã đụng phải người ta, nên tôi cố gắng để mình trông có vẻ bình thường, mở lời xin lỗi.
Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt.
Ồ.
Tôi xoay xoay cái đầu đang giống như hồ dán của mình, nghĩ.
... Đây chẳng phải là, ông chủ của công ty chúng ta, chồng của mọi người sao?
Tôi , chỉ vào Bách Chấp rồi buột miệng : "Chồng ơi!"
Nói xong, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể đứng vững nữa.
Người trước mặt đưa tay đỡ lấy tôi.
Đôi mắt đen láy chằm chằm vào tôi, không thể ra đang nghĩ gì trên gương mặt không biểu cảm.
"Bách tổng... Bách tổng?"
Bách Chấp hoàn hồn, về phía người vừa lên tiếng.
"Haha, người này là... của Bách tổng sao?"
Người kia cố gắng dịu bầu không khí ngượng ngùng, chỉ vào tôi hỏi một cách tế nhị.
Bách Chấp im lặng hồi lâu, rồi từ từ trả lời: "Thời gian không còn sớm nữa rồi, Trần tổng, bản đề xuất mà ngài tôi đã hiểu rồi, có cơ hội chúng ta chuyện sau."
"Được, ."
Trần tổng nghe lau mồ hôi trên trán, sau đó : "Vậy tôi không phiền Bách tổng nữa."
Bạn thấy sao?