“Vi Vi, em đang mắc kẹt trong thế giới mà em tự tưởng tượng ra.”
Tôi ngẩn người, ta một cách mơ hồ, không hiểu gì, không biết phải sao.
Trang Tự tiếp tục giải thích:
“Trong thế giới thực, chúng ta là nhân viên phát triển game của cùng một công ty.”
“Trò chơi này là một trò chơi kinh dị suy luận mà chúng ta đã hoàn thành ba tháng trước, tên là ‘Vô Hạn Chung Cư’. Khi thử nghiệm trò chơi, em đã gặp lỗi và bị mắc kẹt trong thế giới tưởng tượng, không thể thoát ra.”
"Mỗi lần bọn bước vào thế giới của em, ý thức của em sẽ buộc tất cả trở thành người chung cư. Tuy nhiên, mọi người vãn luôn không thể vượt qua các cấp độ mà em đặt ra.”
"Bởi vì… thế giới của em thiết lập để mới mỗi 7 ngày. Mỗi lần mới, nhiệm vụ và cấp độ sẽ thay đổi, thậm chí ký ức của bọn cũng sẽ mới theo.”
"Để đưa em ra ngoài, trong ba tháng qua, tất cả mọi người đã đăng nhập vô số lần vào bản sao của em, Vi Vi…”
"Ký ức của các sẽ mới?” Tôi tìm thấy lỗ hổng trong lời của . “Vậy tại sao bây giờ lại những điều này với tôi?”
"Bởi vì lần này, trước khi vào thế giới của em, đã sửa đổi dữ liệu của mình.”
"Anh và ý thức của em liên kết với nhau, nên không bị ảnh hưởng bởi thiết lập của thế giới này.”
Dù ánh mắt Trang Tự chân thành và giọng kiên định, với tư cách là một người chơi, những gì ta thật quá khó tin.
Rõ ràng tôi đã sống ở đây ba tháng.
Vậy mà bây giờ lại có người rằng đây là thế giới do tôi tưởng tượng ra?
Tôi nhất thời khó chấp nhận.
Ngay lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một giọng không thể kiểm soát, liên tục nhắc nhở tôi hãy tin tưởng người này.
“Tôi có thể tin không?” tôi hỏi.
“Nếu em thích thế giới này, sẽ cùng em ở lại đây, quản lý tòa chung cư này,” Trang Tự , rồi đột nhiên nhét một chiếc điều khiển nhỏ vào tay tôi. “Đây là điều khiển của bom, giao cho em giữ.”
Chiếc điều khiển rơi vào tay tôi, nặng như ngàn cân.
Tôi căng thẳng đến mức tay bắt đầu run rẩy. Lo sợ rằng sự run rẩy này sẽ khiến tôi vô nhấn nút kích nổ, tôi vội vàng trả lại điều khiển.
“Tôi sợ…” tôi thật lòng.
“Tôi tin … , có thể kích nổ bom khi tôi không ý không, tôi sợ.”
“Đừng sợ.” Anh ta bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Qua lớp áo mỏng, tôi cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Trang Tự.
Anh ta nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, đôi mắt màu hổ phách sâu vào mắt tôi.
Một đôi môi ấm áp và mềm mại chạm vào môi tôi, nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Tôi căng thẳng đến mức nín thở.
“Nhắm mắt lại, thư giãn.”
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Xung quanh lập tức đá bay tung tóe, lửa bùng lên.
Cú va chạm lớn vỡ mặt đất dưới chân, đá vụn và sóng nhiệt ngay lập tức nuốt chửng chúng tôi hoàn toàn…
16.
Khi tôi tỉnh dậy, đồng nghiệp Tần Sảng đang canh bên cạnh liền phát hiện ra, nhanh chóng tiến đến kiểm tra trạng của tôi.
“Vi Vi tỉnh rồi!”
Nghe thấy ấy thông báo, mọi người xung quanh cũng vội vã tụ lại.
Trần Cảnh Điền đẩy kính, cẩn thận kiểm tra dữ liệu cơ thể của tôi qua thiết bị.
Lữ Diệc, người luôn cau mày, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và giãn mày ra: “Trở về là tốt rồi, tôi không muốn đến thế giới của nữa đâu. Sảng Sảng luôn ép tôi đóng vai kẻ xấu thô lỗ…”
Nhìn cậu ta trông như muốn khóc, tôi lại muốn .
Chỉ là ngủ quá lâu, cổ họng khô khốc nên không nổi.
Tôi quay đầu sang bên kia.
Trang Tự nằm trên chiếc giường cơ khí tương tự, trên người kết nối với thiết bị truyền dữ liệu.
Tôi ấy từ từ tỉnh lại, ngồi dậy, thành thạo tháo dây kết nối trên người rồi xuống giường đi về phía tôi.
Mọi thứ như một giấc mơ hư ảo.
Cho đến khi ấy nắm lấy tay tôi.
Nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay truyền đến.
Tôi mới cảm nhận lại sự thật của thế giới này.
Tôi mở miệng, cổ họng quá khô, chuyện vẫn hơi khó khăn.
“Vi Vi, em muốn gì sao?” Trang Tự nắm chặt tay tôi, đôi mắt ươn ướt tôi.
Tôi điều chỉnh lại hơi thở.
Cố gắng ra một câu hoàn chỉnh—
“Hóa ra… thật sự là mẫu người lý tưởng của em.”
(XONG)
Bạn thấy sao?