Quay lại chương 1 :
Tôi còn đặc biệt chuẩn bị một tấm băng rôn thật lớn:
“Nghe chồng tôi – Tạ Thành – lại có thêm một đứa con ngoài giá thú, tôi đến đây để chúc mừng!”
Rất nhiều nhân viên văn phòng vừa cầm điện thoại quay phim vừa xì xào. Có người gan to còn dám bước đến hỏi:
“Chúng tôi đều biết chị Trương Kiều mới là vợ hợp pháp của Tạ mà, dựa vào đâu ấy là chồng mình?”
Thấy , Tạ Doanh lập tức lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn trong túi ra, giở từng trang cho mọi người xem:
“Đây là giấy đăng ký kết hôn của tôi và chị dâu tôi, nếu không tin, các người có thể đi xác minh.”
Trước đó Trần Duyệt đã hôn ấy mấy lần để “truyền năng lượng”, bảo tốt vai trò trợ lý hôm nay. Và ấy không thất vọng – bắt đầu ngay màn diễn “kể khổ”:
“Tạ Thành là ruột tôi. Bao năm nay ấy giả vờ đi xa, thực chất thì ra ngoài ông lớn, còn bao nuôi hết tiểu tam này đến tiểu tam khác. Chị dâu tôi và cháu trai vì không muốn trở thành gánh nặng cho ấy mà đêm nào cũng đi nhặt ve chai. Nếu không phải tiểu tam tìm đến tận cửa, đến giờ cả nhà tôi vẫn còn bị ấy lừa!”
Tôi vội cúi đầu xuống, vì không muốn để lộ ra nụ không thể kìm lại.
Trần Duyệt đúng là cao tay, không ngờ Tạ Doanh lại có năng khiếu diễn xuất thế này. Nói khóc là khóc ngay, nước mắt trào là trào.
Tôi cố cắn nhẹ vào má để nước mắt đọng nơi khóe mắt, chắc chắn bản thân trông đủ đáng thương mới ngẩng đầu lên lại.
“Điều quá đáng nhất là sau khi bị tôi vạch trần lời dối, Tạ Thành còn dùng quyền nuôi con để uy hiếp tôi, không cho tôi đụng đến tài sản của ta. Tôi thật sự không còn cách nào khác mới phải đến đây. Mọi người có thể giúp tôi không? Một người bình thường như tôi rất khó để giành quyền nuôi con với ta. Nhưng rõ ràng ta đã có con riêng, giờ tiểu tam còn đang mang thai con trai, tại sao ta vẫn phải tranh giành với tôi?”
Tôi vừa dứt lời thì bảo vệ công ty Tạ Thành đã đưa chúng tôi vào trong.
Vừa bước vào văn phòng, Tạ Thành đã sa sầm mặt hỏi:
“Cô còn muốn gì nữa đây?”
“Ly hôn, chia đôi tài sản, quyền nuôi Huyên Huyên thuộc về tôi.”
“Chia tài sản thì , những thứ khác thì không.”
Tôi kiên quyết không lùi bước:
“Đây là tài sản tạo ra trong thời kỳ hôn nhân, đáng lý phải chia đôi từ đầu.”
Tạ Thành liếc tôi một cái khinh miệt:
“Bao năm qua chỉ biết ở nhà trông con, mỗi tháng lĩnh chút tiền tiêu vặt, có đóng góp gì mà đòi chia tài sản hàng chục tỷ của tôi? Nhiều nhất tôi cho hai triệu, không đồng ý thì một xu cũng đừng mong có!”
Tôi bình thản ngồi xuống sofa trong văn phòng, ung dung :
“Vậy thì cứ lớn lên đi, dù sao cũng đâu phải danh tiếng tôi bị bôi nhọ. Tôi nghe mấy ông lớn như , bên ngoài có thể sống thế nào cũng , trước công chúng thì lúc nào cũng phải giữ hình tượng thanh cao đạo mạo. Một khi tai tiếng nổ ra, công ty cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng.”
Tôi cố khiêu khích:
“Hay là… cũng muốn quay lại sống cảnh trắng tay như xưa?”
Tạ Thành tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, từng từ như rít qua kẽ răng:
“Được! Tôi đồng ý.”
Lúc ra khỏi công ty, Tạ Doanh vẫn chưa hết ngạc nhiên:
“Chị dâu, Tạ Thành đồng ý nhanh sao?”
Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy:
“Ừ, nhờ công lao ‘đại nghĩa diệt thân’ của em đấy!”
Tạ Doanh gãi đầu:
“Em chỉ sự thật thôi. Em là để Duyệt Duyệt tin em sẽ không bao giờ biến thành loại người bạc như trai.”
Haiz, người ta đàn ông say đắm thì giống như thẩm mỹ , giờ tôi mới thấy đúng thật.
Tưởng đâu mọi việc đã xong xuôi, ai ngờ Tạ Thành lại giở trò “mất tích”. Nói đúng hơn là lấy cớ đi công tác rồi lặn mất tăm suốt một tuần, đến khi xuất hiện trở lại thì mang theo một tờ bản kê tài sản.
Nhìn con số “một triệu tệ” ghi rõ ràng trên giấy, tôi bật vì quá tức.
“Ý là gì đây?”
Tạ Thành bình thản như không, nhún vai:
“Mấy năm qua tôi không công cho công ty, lương năm chỉ có một tệ. Cộng hết tài sản đứng tên tôi thì cũng chỉ có . Không tin thì cứ việc đi điều tra.”
Tôi khoanh tay trước ngực:
“Anh không sợ tôi ầm lên à?”
“Cô cứ việc. Nhưng mà này, Lâm Chi… ngay cả tượng đất cũng còn có tính khí. Nếu ép tôi đến đường cùng, thì chuyện gì tôi cũng dám . Nếu một ngày Huyên Huyên có mệnh hệ gì, đừng trách tôi không nhắc trước.”
Mặt tôi lập tức tái mét, tôi bước tới, túm cổ áo ta giận dữ:
“Đó là con trai !”
Anh ta hất tay tôi ra như không, chỉnh lại cổ áo rồi lạnh giọng:
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đúng như , chỉ cần có tiền thì có hàng đống người sẵn sàng sinh con cho tôi. Còn thì… hết cơ hội rồi.”
Khi ký tên, tay tôi run đến mức không kiểm soát nổi. Viết xong, tôi đập cây bút thẳng vào mặt ta:
“Đồ súc sinh!”
Nhưng lời mắng chửi đó chẳng ta xao .
Sau khi hoàn tất thủ tục tại cơ quan đăng ký, phải chờ một tháng để qua thời gian “suy xét ly hôn” mới nhận giấy chứng nhận.
Trước cổng cơ quan, Tạ Thành giả vờ thở dài đầy tiếc nuối:
Lâm Chi, em có hối hận không? Nếu em không nhất quyết đòi ly hôn, em vẫn có thể sống cùng con, còn có cả khối tài sản mà mấy đời em cũng không kiếm nổi.”
Tôi gật đầu, nhẹ:
“Có chứ, tôi hối hận vì không ly hôn sớm hơn, để loại rác rưởi như chồng tôi quá lâu rồi.”
Tạ Thành tức đến mức đi còn không vững.
Tôi bật , dắt con trai và cầm theo năm trăm vạn rời khỏi đất nước, đưa bé đi du lịch khắp nơi mở mang đầu óc.
Bạn thấy sao?