Tôi Là Vợ Cả [...] – Chương 4

Nghe xong câu đó, tôi thẳng tay ném luôn chiếc dép đang đi vào người ta, tặng thêm một chữ:

“Cút!”

Anh ta đi rồi, tôi đồng hồ, tới giờ đi đón con.

Tôi đứng chờ ở cổng trường rất lâu mà không thấy Tạ Huyên đâu, liền gọi cho giáo chủ nhiệm.

“À, Tạ Huyên bố đón về rồi mà, bé không với chị sao?”

Nghe , tôi vài câu lấy lệ rồi lập tức gọi cho Tạ Thành.

Lần đầu tiên ta tắt máy ngay. Lần hai không bắt. Đến lần ba, khi gần hết chuông mới lề mề nhấc máy.

“Tạ Thành, đưa Huyên Huyên đi đâu? Trả con lại cho tôi!”

“Tôi là bố nó, có quyền quyết định việc học của con. Giờ thân phận nó khác rồi, tôi sẽ cho nó vào học trường quý tộc. Còn , muốn gặp con thì dễ thôi – quay về với tôi là .”

Anh ta xong liền cúp máy. Tôi gọi lại thì phát hiện mình đã bị chặn số.

Nhìn màn hình tối đen, tôi cảm nhận chút cảm cuối cùng dành cho Tạ Thành cũng tan biến.

Con là ranh giới cuối cùng của tôi. Ai dám chạm vào, nhất định phải trả giá.

“Duyệt Duyệt, Tạ Thành ngoại , còn cướp luôn cả Huyên Huyên đi.”

Lúc bối rối nhất, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Trần Duyệt.

Cô ấy đến rất nhanh, còn mang theo cả em trai ruột của Tạ Thành – Tạ Doanh.

“Bảo bối, có chuyện gì ?”

Trần Duyệt nắm tay tôi hỏi.

Tôi kể lại sự việc ngắn gọn. Trần Duyệt nghe xong liền lườm Tạ Doanh một cái lạnh băng.

Cậu ta vội vàng giơ tay thề thốt:

“Vợ à, không biết chuyện của trai… à không, Tạ Thành đâu. Nếu dối, đời này ăn mì gói không có nĩa, đi vệ sinh không có giấy cũng không có nước!”

Trần Duyệt bĩu môi:

“Em đâu có nghi ngờ . Em chỉ muốn hỏi xem có cách nào giúp chị Chi giành lại con không?”

Tạ Doanh lau mồ hôi:

“Chuyện này đơn giản. Để mẹ đến đón cháu về là . Anh trai – à không, Tạ Thành – từ nhỏ đã rất nghe lời mẹ.”

Tôi cũng nghĩ như .

Tạm chưa bàn đến quyền nuôi con, trước mắt con phải về nhà trước đã. Và người phù hợp nhất để ra mặt chính là mẹ chồng tôi.

Tôi thì chưa chắc bà ấy nghe, nếu Tạ Doanh , thì gần như chắc chắn. Vì cậu ta là cục cưng trong lòng mẹ chồng tôi.

Tạ Doanh là kiểu vào là cuồng, Trần Duyệt hướng đông cậu ta không dám đi hướng tây.

Mà Trần Duyệt thì lại là thân nhất của tôi.

Hồi đó, Tạ Doanh vừa gặp đã phải lòng Trần Duyệt. Ban đầu ấy không muốn trai kém tuổi, sau khi biết tôi bị mẹ chồng ức hiếp, lập tức gật đầu đồng ý lời tỏ của Tạ Doanh. Năm sau, trở thành em dâu của tôi.

Những năm qua những gì mẹ chồng âm thầm cho Tạ Doanh, ấy đều đưa hết cho Trần Duyệt, mà Trần Duyệt thì lại lặng lẽ giúp tôi.

Khi mẹ chồng gọi đến, bà ta lộ rõ vẻ chột dạ.

“Mẹ, mẹ biết chuyện Tạ Thành lừa con đúng không?”

“Không! Sao mẹ có thể biết chứ, đừng vu oan cho mẹ!”

Nói xong, bà ta liếc quanh một lượt, ánh mắt lấm lét.

Thôi kệ, biết hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần bà ta đồng ý đi đón Tạ Huyên về là .

“Mẹ, Tạ Thành có con riêng rồi, sau này chắc chắn cũng sẽ có con trai. Nhưng con cả đời này chỉ có mỗi Huyên Huyên thôi. Mẹ có thể bảo ấy đưa con trả lại cho con không?”

Lúc sinh Huyên Huyên, tôi bị băng huyết nặng, suýt nữa mất mạng. May mắn giữ lại một mạng, bác sĩ đã khẳng định tôi không thể sinh thêm lần nào nữa.

Mẹ chồng tỏ ra khó xử:

“Chi Chi à, sao con cứ khăng khăng đòi ly hôn với A Thành ? Giờ nó có quyền, có tiền, không ly hôn thì con vẫn là vợ nhà họ Tạ, sau này muốn gì có đó, đâu cần tối tối ra đường tranh chai nhựa với mấy bà già?”

“Hơn nữa, con cái không thể thiếu cha , vì con, con không thể nhẫn nhịn một chút sao?”

“Không thể.”

Con là điểm yếu của tôi, không phải xiềng xích trói buộc tôi.

Nếu tôi thỏa hiệp bây giờ, sau này mỗi lần cãi nhau với Tạ Thành, liệu tôi có trút giận lên con?

Liệu tôi có những lời như: “Nếu không vì con, mẹ đã ly hôn từ lâu rồi… tất cả là tại con mà mẹ mới khổ sở như ”?

Tôi cũng không thể yên tâm để con ở với Tạ Thành. Con cái nhà giàu thường tranh giành tài sản, huống chi chúng còn là em cùng cha khác mẹ.

Mẹ chồng tức tối ngực:

“Sao con cứng đầu thế cơ chứ.”

“Dù thế nào mẹ cũng mặc kệ. Mẹ không giúp con đối đầu với con trai mình đâu!”

Trần Duyệt lạnh lùng cất tiếng:

“Nếu mẹ không giúp, thì bây giờ con sẽ đi thai, rồi ly hôn với Tạ Doanh, sau đó cùng chị Chi tìm người khác.”

“Má ơi, mẹ giúp chị dâu đi mà!”

“Ly thì ly!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...