Gặp gỡ nhiều thành quen, rồi từ quen thành… có chút mập mờ.
Cuối cùng thì tỏ , và tôi đồng ý.
Chu Tuyền Nghiễn đúng là đẹp trai thiệt, ai mà từ chối trai đẹp chứ?
Tôi từng nghĩ: Dù chỉ chơi thì tôi cũng lời to rồi, chứ tôi có ngu đâu.
Ai ngờ cao tay hơn tôi tưởng, ba câu hai lời đã dụ tôi viết giấy cam kết, hứa sau này không tự tiện chia tay.
Chưa hết, tôi còn bị dụ dỗ ký tên kết hôn lúc nào không hay.
Ra khỏi cục dân chính, viện cớ “để giữ” rồi cầm luôn giấy đăng ký kết hôn.
Từ đó đến giờ, tôi chưa từng thấy lại tờ giấy kết hôn của mình.
Tôi không hiểu nổi, sao một người như — đẹp trai, nhà giàu, học vấn cao — lại có thể chọn một đứa không tiền, không sắc, không danh tiếng như tôi.
Nghĩ mãi không ra, thôi khỏi nghĩ, miễn là hời thì cứ tận hưởng đi.
7
Tôi đọc không biết bao nhiêu tiểu thuyết tổng tài rồi nên tôi biết thừa:
Chỉ cần tai nạn mất trí nhớ là sẽ có “bạch nguyệt quang” lòi ra.
Quen rồi.
Còn người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi, ngẩng đầu ra vẻ bề trên tôi, chính là “bạch nguyệt quang” đó.
Tôi bình thản nhấp một ngụm cà phê.
Ục.
Vẫn là ly Luckin 9.9 đồng của tôi ngon hơn nhiều.
Lý Thu nhẹ nhàng ném lên bàn một tấm thẻ: “Hồi đó vì chuyện gia đình nên tôi mới chia tay với A Nghiễn. Sau đó cậu ấy đã suy sụp suốt một thời gian dài.”
“Rồi tôi lại ra nước ngoài vì một số lý do. Cậu ấy kết hôn vội vàng như , rõ ràng chỉ là để quên tôi.”
“Giờ tôi đã quay về, có thể rút lui rồi.”
Cô ta mỉm đầy tự tin: “Còn , tôi nể đã bên cạnh A Nghiễn suốt thời gian qua tấm thẻ này coi như phí cảm ơn.”
Cô ta nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm, có vẻ cảm bởi sự “tử tế” của chính mình:
“Tiền trong thẻ nhiều hơn cả đời việc cũng chưa chắc kiếm nổi đâu. Biết điều một chút, chia tay trong hòa bình.”
Tàu điện ngầm, người già, điện thoại.
“Tôi cho biết, muốn thì tự đi với Chu Tuyền Nghiễn ấy.”
Tôi khẩy, “Cô ra nước ngoài thì ta không thể mua vé bay qua tìm chắc?”
“Vé máy bay đắt lắm à?”
“Anh ta còn chẳng thèm tìm , mà nghĩ chỉ cần quay lại là ta sẽ nhào ra quẫy đuôi mừng rỡ?”
“Cô với tôi gì? Gọi cho ta đi cho nhanh.”
“Giấy đăng ký kết hôn cũng đâu có nằm trong tay tôi. Cô mà lấy nó từ chỗ ta, tôi lập tức gọi một tiếng chị.”
“Chị ơi, tôi van chị luôn đấy, chị bảo Chu Tuyền Nghiễn lấy giấy kết hôn ra giùm cái không.”
Tôi một tràng khiến Lý Thu nghẹn họng không đáp nổi. Má nó, đã mệt vì đi rồi mà còn phải gặp cái trò nhảm này.
Cô ta lắp bắp:
“Là… là vì ấy quá đau lòng! Cho nên mới không đến tìm tôi! Tôi với ấy lớn lên cùng nhau, cảm giữa chúng tôi không phải thứ có thể xen vào!”
“Cô hoàn toàn không hiểu cảm giữa tôi và ấy sâu sắc đến mức nào. Tôi tặng gì, ấy cũng sẽ trân trọng nhận lấy, tươi cảm ơn tôi rồi cất giữ cẩn thận!”
Tôi đồng hồ, cực kỳ mất kiên nhẫn, cố nuốt cơn bực: “Nói xong chưa?”
“Cô có biết thời gian là vàng bạc không?”
“Có biết giờ nghỉ trưa của dân công chúng tôi quý giá cỡ nào không? Nếu không phải vì bảo có chuyện quan trọng, tôi còn lâu mới hy sinh giấc nghỉ trưa của mình.”
“Rốt cuộc cái ‘chuyện quan trọng’ chính là cái thứ vớ vẩn này à?”
“Tôi thật sự không rảnh dây dưa với nữa.”
“Mỗi ngày tôi đã phải đối mặt với ông sếp trời đánh đủ mệt rồi, giờ nghỉ cũng không yên vì —”
Tôi quét từ đầu đến chân ta một lượt: “Đồ đại ngốc.”
Nói xong tôi xách túi rời khỏi quán.
Chịu đựng nốt buổi chiều nay nữa là tận hưởng hai ngày cuối tuần.
Tôi không kiềm mà “cha cha cha” — ai mà hiểu cái cảm giác cứu rỗi bởi kỳ nghỉ hai ngày liền chứ.
Nhưng trước khi tận hưởng, tôi vẫn còn chút việc cần xử lý.
8
Chu Tuyền Nghiễn hắt xì một cái, cảm giác cổ lạnh toát.
Anh đã quay lại đi , trợ lý nghe thấy liền lo lắng hỏi: “Tiểu Chu Tổng, ổn chứ?”
Chu Tuyền Nghiễn dụi mũi: “Không sao đâu, chắc là… vợ tôi nhớ tôi quá rồi ấy mà.”
Hehe.
Chỉ nghĩ thôi mà đã có lực việc, cắm đầu vào công việc như bơm máu gà.
Làm xong đống việc tồn đọng, vui vẻ xách đồ ăn về nhà tìm vợ.
“Vợ ơi, về rồi đây!” Chu Tuyền Nghiễn đặt túi rau lên bàn. “Anh mua mấy món em thích ăn nè tối nay món thịt chua ngọt cho em nha?”
Tôi ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, không câu nào, chỉ chằm chằm.
Không ổn rồi.
Sao tự nhiên lại thấy cổ lạnh hơn nữa ?
Bạn thấy sao?