Từ Cảnh Dương mặt đơ như khúc gỗ: “Muốn say thì ít ra cũng uống 8+1 đi?! Uống Sprite mà đòi say?! Cậu mà say thì tôi ăn luôn cái bàn này!”
“Còn cái gì mà werwer hả?! Cậu là chó beagle chắc?!”
Chu Tuyền Nghiễn lí nhí: “Vợ bảo không uống rượu…”
Từ Cảnh Dương nổi gân xanh trên trán, hít sâu điều chỉnh tâm trạng: “Rồi rồi, hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Không hỏi thì thôi, hỏi đến là lại òa khóc dữ dội hơn, nghẹn ngào : “Anh… mang cơm cho ấy, mà vừa tới đã thấy ấy ăn đồ ăn ngoài… còn… còn phiền.”
“…” Từ Cảnh Dương không biết phải gì luôn. “Vậy thì đừng mang nữa là xong.”
Nhưng Chu Tuyền Nghiễn rõ ràng đang chìm đắm trong thế giới bi kịch của chính mình, không nghe thấy gì.
Tự lẩm bẩm một mình: “Cậu đúng, phải trừng ấy.”
“Anh sẽ không bao giờ vừa vừa giặt đồ lót cho ấy nữa, cũng không vừa hát vừa nấu cơm nữa. Anh sẽ cho ấy biết, ấy đã sai nghiêm trọng đến mức nào!”
Wow, đúng kiểu ‘mặt lạnh giặt đồ’ kinh điển nè Chết thật, tụi mình đúng là không còn cứu nữa rồi.
Vài hôm sau, Chu Tuyền Nghiễn lại đến nhà Từ Cảnh Dương phát rồ, khóc đến mức trông như cái cổng sạc Type-C .
“Cô ấy hoàn toàn không nhận ra đang buồn!!!”
“?”
Từ Cảnh Dương bĩu môi, rút khăn giấy đưa cho lau mũi.
Chu Tuyền Nghiễn lại thút thít tiếp: “Anh… lạnh mặt nấu cơm cho ấy, giặt đồ cho ấy, mà ấy không nhận ra! Không dỗ thì thôi, còn bảo sau này khỏi cần giặt hộ nữa, ấy tự !”
“Cô ấy biết không hả?!”
“Tại sao lại tước đi quyền nghĩa vụ chồng của chứ?! Anh giặt đồ cho vợ thì có gì sai?!”
Từ Cảnh Dương lặng lẽ bịt tai, móc điện thoại ra nhắn một tin.
Một lát sau, khi Chu Tuyền Nghiễn còn đang lải nhải, thì nhận cuộc gọi từ vợ mình.
Anh lập tức rạng rỡ hẳn lên.
“Vâng vợ , em gọi về à? Em muốn ăn gì không? Anh mang gì về cho em nhé?”
Cúp máy xong, Từ Cảnh Dương, kiêu hãnh ngẩng đầu: “Vợ gọi về nhà.”
“Hehe, còn cậu thì không có ai gọi về cả.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt gian xảo khiến Từ Cảnh Dương nắm chặt nắm .
Sẵn sàng vỡ mặt rồi đó nha.
“…”
Từ Cảnh Dương không thèm giữ hình tượng, lật trắng mắt một cái:
“Cậu có vấn đề à.”
6
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Tuyền Nghiễn.
Khi đó công việc đầu tiên của tôi đúng là tra tấn. Chưa từng thấy ai vừa keo kiệt vừa hoang tưởng như sếp tôi lúc ấy.
Lương ba triệu, nghỉ mỗi tháng ba ngày, mà còn bày cái vẻ như thể tôi vừa trúng số khi việc cho ông ta.
Khốn thật, điên hết sức.
Tôi ngồi bên đường, tự hỏi rốt cuộc có nên tiếp tục chịu đựng hay nghỉ luôn cho xong, thì bất ngờ một con chó Samoyed lao đến, đè thẳng lên người tôi.
Tôi: Hả? Cái gì vừa vụt qua ?
Chớp mắt, trong lòng tôi đã có một cục bông trắng phúng phính, dính chặt lấy người tôi không chịu buông.
Ngay sau đó, chủ nhân của nó vừa thở hổn hển vừa chạy tới. Thấy nó trong lòng tôi, mặt đỏ bừng lên.
“Tuan tuannn!!!”
Vừa kéo dây xích vừa liên tục xin lỗi tôi như máy:
“Xin lỗi xin lỗi, em có bị giật mình không? Anh không biết sao Tuan tuan lại bỗng dưng vùng ra khỏi dây chạy về phía em, nếu em sợ thì thật sự xin lỗi…”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, tay thì không ngừng xoa xoa cục bông đó.
Hehe, mềm thiệt đó.
“Không sao, em không bị giật mình.” – tôi đáp tỉnh bơ.
Bình thường mặt tôi không đã trông khá khó gần, nên chắc tưởng tôi đang khách sáo. Mặt lại càng đỏ hơn.
“Tuan tuannn!!!”
Anh kéo dây xích gần muốn gãy tay mà vẫn không thể tách nổi Tuan tuan ra khỏi tôi. Cuối cùng phải nghiêm giọng dọa nạt:
“Xuống khỏi người chị đi! Không thì tối nay khỏi có pate mà ăn!”
Nói thế rồi mà Tuan tuan vẫn không đậy.
Anh chẳng còn cách nào, tiếp tục cúi rạp người xin lỗi tôi, cúi đến nỗi như muốn gập người đôi.
Tôi thấy tội, phì một cái, trấn an :
“Thật sự không sao, em cũng thích Tuan tuan lắm.”
Tuan tuan nghe xong câu đó liền rúc vào lòng bàn tay tôi, ra sức dụi dụi như thể đang :
“Thích tui thì xoa xoa nữa đi~”
Kể cũng có duyên, từ sau hôm đó tôi thường xuyên gặp lại Tuan tuan và chủ nhân của nó.
Chủ của Tuan tuan tên là Chu Tuyền Nghiễn, còn con chó thì đúng là tên Tuan tuan thật.
Lần nào cũng là Tuan tuan bám dính lấy tôi không chịu rời tay, còn Chu Tuyền Nghiễn thì vừa dỗ vừa dọa để lôi nó ra.
Bạn thấy sao?