29
Phòng 405 là một căn phòng trống.
Không phải phòng nào cũng có NPC, cũng có một số phòng trống để chuyển tiếp.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ trang trí những căn phòng trống đó, khi không muốn nghe chàng trai giường ngủ và Tiểu Mỹ tán gẫu điện thoại ở phòng 103, tôi sẽ tìm một căn phòng thoải mái để ở.
Tuy nhiên có quá nhiều phòng, mà phòng 405 lại quá xa, tôi chưa từng đến đây.
Tôi đẩy cửa bước vào, trên bức tường trống trải của phòng 405, tôi thấy "lời tác giả" mà họ đã :
"Xin lỗi, tác giả có việc, tạm thời không cập nhật nữa."
Ngày tháng là một tháng trước.
Tôi chằm chằm vào bức tường rất lâu, rồi quay người đẩy cửa phòng 404.
30
31 ngày trước.
"Các ơi! Tối nay tôi sẽ cầu hôn ! Đã lắng nghe ý kiến của mọi người, hoa, nhẫn và bánh đều đã chuẩn bị xong!"
35 ngày trước.
"Nhanh nhanh nhanh, bộ vest đặt may đã xong, mọi người giới thiệu cho tôi một đôi giày da nhé! He he, tôi và ấy là học đại học, hẹn hò toàn mang giày thể thao hoặc giày casual, chưa từng chỉnh tề thế này!"
40 ngày trước.
"Có ai giới thiệu tiệm hoa và bánh ở thành phố L không? Để cầu hôn ."
50 ngày trước.
"Cảm ơn độc giả XXX hôm qua đã góp ý, tôi đã lén dùng dây buộc miệng túi bánh mì để đo size nhẫn của , đã xác định kích cỡ nhẫn rồi! Xin hỏi thêm một chuyện..."
99 ngày trước.
"Thật sự rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, số liệu của cuốn sách này không tệ, đã leo lên bảng xếp hạng."
"Cũng đặc biệt cảm ơn sự ủng hộ của tôi, ấy không chê tôi bỏ bê công việc chính để viết tiểu thuyết, luôn khích lệ tôi, giờ cuối cùng cũng có chút thành tựu rồi, tôi rất muốn cầu hôn ấy."
"Tôi đã nóng lòng muốn cưới ấy về nhà rồi. Ha ha, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, mọi người giúp tôi lên kế hoạch nhé!"
31
Ngày hôm đó, tôi điên cuồng đẩy cửa từng phòng trong tòa nhà.
Khiến đám NPC ma quỷ sợ hãi hét lên liên tục.
Tôi thấy từng chút từng chút Lộ Thiên Minh đã để chuẩn bị cầu hôn.
Những ký ức đã mất cũng dần dần hiện ra trong đầu tôi.
Tôi đưa tay chạm vào làn sương mù trong hành lang, kỹ, toàn là chữ chi chít.
Xen lẫn với những ký ức quá khứ của tôi.
"Tiểu Tinh, hôm nay là ngày thứ 999 chúng ta nhau, xin lỗi em nhé, lương thực tập vẫn chưa trả, chỉ có thể mua cho em một cái bánh nhỏ mà là vị socola em thích nhất đấy."
"Chậc, biết ngay là em lại quên mang ô mà. Xuống đây, mang ô đến cho em đây! Tiện thể... cùng ăn trưa nhé! Để em than phiền với về tên sếp ngốc của em luôn."
"Xin chào, học, có phải nhặt một thẻ mượn sách không? Đúng rồi, đúng , là của mình..."
"Thật sao, em thích đọc à? Vậy em độc giả đầu tiên của nhé?"
"Tiểu Tinh, ừm... chúng ta ở bên nhau nhé?"
Và còn có câu mà tôi đã không kịp nghe thấy — Em đồng ý vợ nhé?
32
Khi ký ức của tôi dần hồi phục, sương mù cũng dần tan đi.
Cuối cùng, tôi đi đến cuối hành lang tầng một, nơi đó bỗng xuất hiện một vùng ánh sáng trắng rực rỡ.
Trong vùng sáng trắng đó, còn có một bóng người đang đứng.
Tôi lảo đảo lao về phía vùng sáng trắng trước vùng sáng vẫn còn một lớp sương mù dày đặc cản trở, tôi không thể tiến thêm chút nào.
Dù không thể chạm vào tôi vẫn rõ bóng người đó.
Là Lộ Thiên Minh.
Thật sự là ấy.
Anh ấy tiều tụy đi nhiều quá.
Mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi mặt đầy râu ria, dưới mắt quầng thâm khiến ấy trông già đi rất nhiều.
Tôi vừa khóc vừa gọi tên ấy dường như ấy không nghe thấy cũng không thấy.
Anh ấy chỉ đỏ hoe mắt, về một hướng nào đó.
Tôi cố nén tiếng khóc, lắng nghe kỹ xem ấy đang gì.
Anh ấy :
"Tiểu Tinh, xin em hãy tỉnh lại không?"
"Tiểu Tinh, xin lỗi em, xin lỗi em, không nên hẹn em đến nhà hàng đó."
"Tiểu Tinh, em đừng bỏ một mình, xin em, đừng để một mình."
"Tiểu Tinh, em còn sẽ là độc giả đầu tiên của mà, em không ở đây, không thể viết chữ nào cả."
"Tiểu Tinh, xin em..."
33
Tôi nhớ ra tất cả rồi.
Tôi và Lộ Thiên Minh đã quen nhau từ thời đại học.
Ngày đó, tôi cờ nhặt một thẻ mượn sách trong căn tin trường và để lại thông tin liên lạc của mình trong sổ thông báo của căn tin.
Nhờ mà Lộ Thiên Minh tìm lại thẻ mượn sách của ấy. Để bày tỏ lòng biết ơn, ấy còn mời tôi uống một ly trà sữa.
Sau đó chúng tôi quen biết nhau, cùng học một trường, thêm vào đó là có chung sở thích, khiến chúng tôi chuyện rất hợp.
Về sau ấy tỏ với tôi, và tôi đã vui vẻ đồng ý.
Thời gian ở bên Lộ Thiên Minh rất hạnh phúc. Tuy chúng tôi cũng phải đối mặt với nỗi buồn chia tay khi tốt nghiệp, sự không thích nghi khi mới bước chân vào môi trường việc chúng tôi vẫn luôn rất tốt đẹp.
Bạn thấy sao?