Tôi Là Nhân Vật [...] – Chương 8

26

 

Tôi đẩy cửa bước vào.

 

Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt tôi là chị áo đỏ đang lơ lửng trước cửa sổ.

 

Trong khe hở của cánh tủ lạnh hé mở, dưới ánh đèn trần nhấp nháy, lờ mờ lộ ra một xác chết của đứa bé ma.

 

Từ nhà bếp vọng ra tiếng lẩm bẩm của bà Thôi, cùng với tiếng băm thịt nặng nề.

 

Tôi về góc phòng, ở đó có một chiếc ghế sofa da đơn màu nâu, kỹ sẽ thấy vân da có gì đó kỳ quái.

 

Ở phía bên kia là một chiếc giường đơn, dưới gầm giường lờ mờ có một bóng đen.

 

Tôi đứng ở cửa, hồi lâu không cử .

 

Một cơn gió thổi qua cửa sổ, thân hình áo đỏ phất phơ, thực chất là đổi hướng.

 

Ngay lập tức—

 

Cái lưỡi thè ra đến ngực của bóng áo đỏ "xoẹt" một cái thu về: "Tiểu Tinh?"

 

Căn phòng im ắng bỗng chốc sống dậy.

 

"Tiểu Tinh đã về rồi sao?"

 

"Thật sự là Tiểu Tinh à?"

 

"Sao không ? Đừng bảo là ra ngoài một chuyến lại bị ngốc như bà Thôi nhé?"

 

"Tiểu Tinh, em đi Tiểu Tinh!"

 

Mọi người vây quanh tôi như trước đây.

 

Tôi từng người một, rồi bật khóc thành tiếng.

 

Dù gương mặt họ rất đáng sợ, lúc này tôi chẳng hề sợ hãi chút nào.

 

"Là em đây, em đã về rồi!"

 

Thật tốt quá, họ vẫn còn nhớ tôi.

 

Thật tốt quá, tôi cũng không bị ngốc đi.

 

27

 

Tôi không có chỉ số sợ hãi tôi cũng không bị thoát khỏi game.

 

Tôi giống như một nhân viên ngoài biên chế không chính thức, không bị ràng buộc bởi quy tắc của tòa nhà.

 

Những ngày tiếp theo, tôi sống ở phòng 103.

 

Nhưng hàng ngày tôi đều đi lại khắp tòa nhà.

 

Không có cách nào khác, trong cả tòa nhà chỉ có mình tôi có thể đi lại tự do.

 

Mặc dù rất kỳ lạ, mọi người đều không biết tại sao tôi thực sự là người... hoặc hồn ma duy nhất có thể tự do di chuyển trong tòa nhà.

 

Dù tôi không có chỉ số sợ hãi tôi vẫn sống rất thoải mái.

 

Mỗi ngày sau khi bà Thôi xong sủi cảo nước canh chua, chàng trai giường ngủ và Tiểu Bảo sẽ đóng gói cẩn thận, bỏ vào giỏ.

 

Sau đó tôi xách giỏ rồi vác dao phay đi lang thang khắp tòa nhà.

 

"Sủi cảo nước canh chua nóng hổi đây! Vừa chua vừa cay vừa kích thích vị giác đây! Chỉ cần một chỉ số sợ hãi thôi!"

 

Không có chỉ số sợ hãi cũng có thể đổi bằng vật phẩm trong phòng.

 

Ví dụ như thợ bánh mì tóc vàng ở phòng 104, ấy dùng các loại bánh mì mới ra lò để đổi với tôi.

 

Tất nhiên, là loại không có bộ phận cơ thể người bên trong.

 

Còn có các NPC khác như cửa hàng thịt quay, công ty thủy sản, người mẫu cửa hàng quần áo, họ cũng dùng thịt quay, hải sản, quần áo mới để đổi với tôi.

 

Những người không mở cửa hàng, ở nhà cũng .

 

Trạch nam dùng truyện tranh và coca để đổi, còn có một xinh đẹp mỗi ngày đều ra một ngăn kéo đầy mỹ phẩm và đồ chăm sóc da mới.

 

Những thứ này trong phòng của họ sẽ mới lại một khi trao đổi, sẽ không tự mới nữa, có thể tích trữ .

 

28

 

Mỗi ngày tôi chạy đi chạy lại trong tòa nhà, gánh vác nhiệm vụ cải thiện đời sống cho cư dân toàn tòa nhà.

 

Thỉnh thoảng gặp các "độc giả", hình ảnh tôi một tay xách giỏ, một tay vác dao phay cũng khiến họ giật mình.

 

Thậm chí còn vì thế mà dọa không ít độc giả.

 

Nhưng cũng lạ, tuy những người này bị dọa sợ lại để lại đánh giá năm sao trên "bảng lưu ý" ở tầng một của tòa nhà.

 

"Hay hay hay! Rất đáng sợ!"

 

"Mức độ đáng sợ khiến cả độc giả thâm niên 10 năm cũng phải kinh hãi!"

 

"Bất ngờ! Đề xuất! Có thể đọc! Chương 377 phòng giam dưới lòng đất cực kỳ đáng sợ!"

 

Tất nhiên cũng có đánh giá tiêu cực.

 

"Chẳng đáng sợ chút nào!"

 

"Không nên lời, viết cái gì mà rác rưởi thế, tiết đó vừa là tôi đoán ngay, chán."

 

Thường khi thấy những tin nhắn kiểu này tôi sẽ chuyển đạt cho NPC ở phòng tương ứng, để họ điều chỉnh lại cách dọa người.

 

Dưới sự vận hành như , tòa nhà ngày càng thu hút nhiều độc giả.

 

Chỉ là, vẫn có những điều tôi không thể thay đổi

 

"Cũng khá tốt, chỉ là sao tác giả không cập nhật nữa nhỉ?"

 

"Không biết, hình như trong lời tác giả ở chương cuối có gần đây có chút việc, nên không cập nhật nữa."

 

"Sao lại chỉ viết đến chương 405 thôi? Bỏ dở rồi à?"

 

"Tác giả đi cầu hôn rồi! Trước đó trong lời tác giả còn hỏi ý kiến mọi người về cách cầu hôn! Nhưng xem ra cầu hôn thất bại rồi, cũng chẳng lên đây kết quả, tsk tsk."

 

"Tôi xác nhận, người trên đúng, tôi còn từng góp ý cho ấy!"

 

Khi tôi mới đến đây, tôi đã nghe chị áo đỏ và những người khác tòa nhà có 405 phòng.

 

Tôi đã ở đây lâu như rồi, tầng bốn vẫn chỉ có 5 phòng.

 

Tôi quyết định đến phòng 405 xem sao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...