20
Thợ bánh mì tóc vàng vừa mở một ổ bánh mì tròn lớn ở tầng trên cùng của kệ kính, để lộ ra một cái đầu người bên trong.
Vừa đưa cho cái đầu người đó một cây kem.
Anh ấy dặn dò nó: "Tôi quên tay của ở trong ổ bánh mì nào rồi, tự tìm đi."
Cái đầu người trong bánh mì hơi bực bội: "Đã bảo cố gắng nâng cao trình độ lên một chút, đừng tất cả các ổ bánh mì đều xấu như nhau nữa! Bây giờ bảo tôi tìm kiểu gì đây! Phiền chết đi !"
Thợ bánh mì tóc vàng quay đầu lại, vẻ mặt đe dọa: "Còn ồn nữa tôi sẽ băm ra cho vào bánh mì đấy!"
Bánh mì đầu người hoàn toàn không sợ ấy: "Nói cứ như thể tôi chưa từng bị băm !"
Họ cãi nhau một hồi, cho đến khi bánh mì đầu người tìm thấy tay của mình, rồi thỏa mãn ăn kem.
Lúc này thợ bánh mì tóc vàng mới với tôi: "Lúc nãy tôi còn tưởng các cãi nhau rồi chịu thua, một chút rồi xuống nước, nên mới thuận miệng bảo các mang đồ cho tôi."
Anh ấy ăn một miếng bánh mì kẹp thịt bò, cảm đến nỗi rơi nước mắt.
"Nếu biết trước thực sự có thể đến đây, tôi đã thế nào cũng phải nướng một cái bánh crepe... Bánh crepe với thịt bò mới là sự kết hợp hoàn hảo."
Nhưng lúc này tôi không còn tâm trí nghe ấy về sự kết hợp ngon miệng, chỉ hỏi dồn: "Ý nghĩa của NPC mà vừa là gì?"
Thợ bánh mì tóc vàng mỉm , trông đôi mắt xanh biếc có vẻ hơi mê hoặc: "Xin lỗi, tôi không thể quy tắc NPC, mà, vẫn chưa hiểu ra sao?"
21
Chưa hiểu ra điều gì?
Sau khi rời khỏi phòng 104.
Nhìn lại làn sương trên hành lang, tôi mới nhận ra, khác với việc cản trở thợ bánh mì tóc vàng, dường như những làn sương này chỉ bao quanh tôi.
Mặc dù che khuất tầm không cản trở đường đi của tôi.
Tôi đi qua phòng 103, do dự một chút, không vào.
Rồi đến phòng 102.
Trong phòng 102 rất ồn ào.
Đứng ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng khóc inh ỏi cũng có người lớn, có người thì hát.
Chỉ khi một trẻ hét lên giận dữ, những tiếng ồn ào ma quái đó mới dừng lại.
Tôi gõ cửa, vẫn không ai mở.
Nhưng lần này tôi không còn tức giận nữa, vì từ lời của thợ bánh mì tóc vàng, tôi suy đoán rằng họ không thể mở cửa, cũng không thể ra hành lang.
Chỉ là không biết lúc đó bà Thôi đã ra ngoài như thế nào.
Tôi đẩy cửa phòng 102, đón chào tôi là một tràng quát tháo dữ dội.
Chị y tá của bệnh viện tâm thần 102 coi tôi như tù nhân "vượt ngục", túm lấy tôi và mắng một trận.
Cho đến khi chị ấy phát hiện ra tôi không có tên trong danh sách bệnh nhân của chị.
Chị ấy ngạc nhiên giống như thợ bánh mì tóc vàng: "Cô là người của phòng 103... Cô thực sự ra à?"
Tôi những bệnh nhân tâm thần với những tư thế kỳ quặc đằng sau chị ấy, rụt cổ lại.
"Vâng."
"Cô ra ngoài bằng cách nào ?"
"Thì... mở cửa, rồi bước ra thôi."
Chị y tá trực đã nhốt tất cả bệnh nhân tâm thần vào phòng bệnh.
Mặc dù từ khoảng cách hành lang, các phòng 102, 103, 104 đều có vẻ bằng nhau không gian bên trong mỗi phòng lại khác nhau.
Phòng 103 nhỏ nhất, một căn hộ một phòng có bếp và phòng tắm, chỉ khoảng 30-40 mét vuông.
Phòng 104 lớn hơn một chút, vừa vào là một tiệm bánh mì trang trí khá đẹp, chỉ là ánh sáng không tốt lắm.
Nhìn vẻ mặt của thợ bánh mì tóc vàng, chắc hẳn ít nhất còn có một phòng nướng bánh ở phía sau.
Phòng 102 thì còn lớn hơn nữa, vừa vào là quầy trực của y tá, đối diện quầy trực là một hành lang dài, có rất nhiều phòng bệnh.
22
Tôi ngồi với chị y tá ở quầy trực ăn đồ.
Chị ấy uống súp, dù bị bỏng mà vẫn không ngừng uống.
"Hu hu hu, đã lâu lắm rồi tôi không uống súp xương sườn, hu hu hu, tôi không muốn trực ca đêm, ghét quá..."
Tôi an ủi chị ấy: "Không sao đâu, ít ra chị còn có một công việc chính thức, còn biên chế nữa."
Tốt hơn một NPC ma quỷ không biên chế như tôi nhiều.
"Ôi, thì lương thực tập thật sự quá ít, một tháng chỉ có 2500, phụ cấp ca đêm một ngày chỉ có 14 đồng! Thật vô lý phải không?"
Chị y tá thực tập của bệnh viện tâm thần nắm lấy tôi và trút hết nỗi lòng.
Có lẽ vì đã lâu không có người bình thường chuyện với chị ấy, tôi cảm thấy bây giờ chị ấy cũng hơi lẩm cẩm.
Nếu không vội thì thật ra tôi rất muốn nghe chị ấy kể về những câu chuyện trong bệnh viện tâm thần.
Trước đây khi còn đi học, tôi rất thích xem các bộ phim kinh dị và đọc truyện kinh dị, hình như vì thế mà còn quen biết ai đó...
Sau khi nghe chị y tá than phiền một lúc, tôi đồng hồ trên tường của quầy trực, đã hơn mười một giờ bốn mươi rồi.
Tôi nhắc nhở chị ấy một cách nhẹ nhàng: "Tôi còn phải lên tầng 206 để giao hộp cơm , lần sau... tôi sẽ đến nghe chị kể chuyện nhé."
Bạn thấy sao?