Tôi Là Nhân Vật [...] – Chương 4

14

 

Lời của tôi khiến mọi người giật mình.

 

Nhưng, nghĩ đến việc tôi sẽ phải offline vào lúc 12 giờ đêm nay vì không có điểm kinh hãi, mọi người lại cảm thấy ngăn cản tôi có vẻ không nhân đạo, à không, là không ma đạo.

 

Chị áo đỏ do dự hồi lâu, cuối cùng đồng ý: "Thôi , em sắp offline rồi, muốn đi xem thì cứ đi xem đi."

 

Chị ấy : "Khi tôi offline, tôi cũng muốn ra ngoài xem thử."

 

Gã đàn ông ghế sofa da người và hồn ma em bé trong tủ lạnh Tiểu Bảo cũng im lặng.

 

Cuộc sống ma quá buồn chán, lẽ nào họ không muốn ra ngoài xem sao?

 

Chỉ là họ không thể ra ngoài mà thôi.

 

Chỉ có chàng trai giường ngủ khuyến khích tôi: "Đi đi! Đi xem thử đi!"

 

Sau khi tôi quyết định đi, cậu ấy mới lúng túng mò dưới gầm giường lấy ra một cái lọ thủy tinh.

 

Bên trong đầy ắp những ngôi sao giấy.

 

"Nếu chị ra ngoài, có thể đưa cái này cho tôi giúp tôi không?"

 

"Cô ấy tên là Tiểu Mỹ, sống ở tầng trên phòng 206."

 

Ôi, thật cảm quá, mặc dù người phải trả giá bằng việc offline là tôi.

 

Tôi cầm lấy cái lọ với đôi mắt ngấn lệ.

 

Sau đó, chàng trai giường ngủ thuận tay nhét luôn chiếc điện thoại vào tay tôi.

 

Tôi rất cảm , vừa định gì đó thì chàng trai giường ngủ dặn dò:

 

"Khi đưa lọ sao cho ấy, tiện thể chụp một tấm ảnh nhé."

 

Hả?

 

Tôi sững sờ.

 

Chàng trai giường ngủ rất ngượng ngùng lại rất thẳng thắn : "Thời buổi này ma cũng lên mạng cả, ai biết đầu kia mạng là người hay ma? Chẳng may trông ấy... thế nào đó, đúng không? Thế thì là lừa đảo trên mạng!"

 

Tôi: "..."

 

Tôi giận dữ nhét điện thoại lại vào giường: "Tôi từ chối!"

 

Quả nhiên, mong đợi sự chân thành của đàn ông, chẳng bằng mong người chết sống lại.

 

15

 

Nhưng dù sao đi nữa, cả đời họ không thể ra ngoài, khi ra ngoài thì cũng phải "offline" rồi.

 

Tôi vẫn quyết định giúp chàng trai giường ngủ xem thử Tiểu Mỹ, chỉ là không chụp ảnh, vì điều đó không lịch sự.

 

Bà Thôi đã một bữa... sủi cảo thịt phong phú.

 

Dù biết những chiếc sủi cảo này không phải thịt người, tôi vẫn không dám ăn.

 

Lục lọi trong tủ lạnh, tôi bất ngờ tìm thấy một đống nguyên liệu tươi sống.

 

Thịt lợn, thịt bò, thịt cừu, bắp cải, cà chua, đậu đũa, đầy đủ các loại.

 

Tôi mọi người, đề xuất: "Để tôi nấu một bữa cho mọi người nhé."

 

Dù chỉ ở cùng nhau trong thời gian ngắn mọi người đều rất tốt, rất quan tâm chăm sóc tôi.

 

Trong căn phòng nhỏ này, trước khi tôi mở cửa rời khỏi phòng và "offline", tôi cũng chỉ có thể chút việc này cho họ thôi.

 

Chị áo đỏ khóc: "Tiểu Tinh, tôi không muốn em offline."

 

Trong lòng tôi cũng cảm vẫn thân thiện nhắc nhở chị áo đỏ: "Chị ơi, đừng khóc nữa, em sợ."

 

Hai dòng huyết lệ chảy trên khuôn mặt trắng bệch của ấy, thật sự rất đáng sợ.

 

Trong tủ lạnh có nguyên liệu tươi, trong bếp có đủ loại gia vị.

 

Vì canh chua sủi cảo của bà Thôi, lần này tôi tránh dùng giấm trong tất cả các món.

 

Bà Thôi cũng không thấy lạ, miệng lẩm bẩm, tay giúp tôi bóc tỏi, nhặt hành.

 

Dù không nhớ trước đây mình có nấu ăn hay không khi cầm dụng cụ nấu ăn, dường như tôi biết phải gì tiếp theo.

 

Tôi một món sườn cừu thì là, một món thịt bò tiêu đen và một nồi canh sườn ngô cà rốt, bên trong có cho khoai mỡ, rất thơm và dẻo.

 

Chỉ có gã đàn ông ghế sofa da người bị vỏ khoai mỡ cho khó chịu khi gọt khoai mỡ, giờ cả chiếc ghế cứ xoắn qua xoắn lại, rất không thoải mái.

 

Các món xào có thịt xào ớt, trứng xào cà chua, đậu đũa xào khô và cải trắng xào.

 

Sáu món một canh, cộng với cơm trắng mới nấu, khiến đám cư dân phía sau tôi đều biến thành "ma đói".

 

Chàng trai giường ngủ và Tiểu Bảo cầm đũa đợi bên bàn, kêu gào: "Bao giờ thì ăn ?"

 

16

 

Sự ồn ào của họ khiến các cư dân ở phòng 102 và 104 bên cạnh rất không hài lòng.

 

"Có thể có chút văn hóa không?"

 

"Lát nữa còn phải đi nữa, ồn chết đi !"

 

Chàng trai giường ngủ không phục, dán sát vào tường hét lại: "Hôm nay chúng tôi ăn sườn cừu thì là!"

 

Tức chết các người đi!

 

Bên cạnh không giận mà còn : "Hứ, , ai mà chẳng biết phòng 103 các người chỉ có canh chua sủi cảo để ăn, nhiều lắm thì thêm kem và dưa chuột cà chua trong tủ lạnh, sao bằng tiệm bánh mì cơ thể người của chúng tôi! Có nhiều bánh mì tươi lắm!"

 

Tiệm bánh mì cơ thể người?

 

Tôi vừa bưng đồ ăn, vừa tò mò hỏi: "Bên cạnh là tiệm bánh mì à?"

 

Chị áo đỏ lén dùng lưỡi cuốn một miếng thịt bò rơi trên thớt ăn.

 

Vừa ăn vừa gật đầu: "Ừm, mỗi phòng đều có chủ đề khác nhau."

 

"Phòng 102 là bệnh viện tâm thần, có một đám bệnh nhân tâm thần sống ở đó, chỉ có một y tá trực, có vẻ cũng không bình thường lắm."

 

"Phòng 103 chúng ta là căn nhà nhỏ ấm áp, mọi người đều khá tốt."

 

"Phòng 104 là tiệm bánh mì cơ thể người, có một thợ bánh và... không biết chắc bao nhiêu nạn nhân, dù sao thỉnh thoảng cũng có thể đào ra các bộ phận cơ thể người khác nhau từ những chiếc bánh mì hình dạng các bộ phận cơ thể."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...