"Tôi thấy em của những người vừa lóe sáng rồi biến mất cũng chẳng buồn mấy, còn chưa bằng em tôi buồn lúc tôi chết."
Ông ấy : "Có thể thấy offline cũng không phải là chuyện gì quá tệ."
Nói xong, ông ấy còn bổ sung thêm một câu: "Dù sao cũng không có gì tệ hơn cái chết."
Tôi cảm thấy như an ủi, cũng như không an ủi, bởi vì—
"Tôi không nhớ mình đã chết như thế nào."
Chết một cách mơ hồ đã đành, giờ còn phải offline lần hai một cách mơ hồ nữa.
Tôi thật sự quá thảm !
11
Mọi người không tìm ra cách nào để cứu tôi.
Vì , họ quyết định tổ chức một buổi tiệc chia tay cho tôi trước 12 giờ đêm nay.
"Dù sao cũng là cư dân của phòng 103 chúng ta, tuy chỉ ở có một ngày vẫn phải tổ chức tiệc chia tay chứ."
Tiểu Bảo : "Tuy chị không nhớ khi chết trông mình như thế nào ít nhất chị có thể nhớ trông mình ra sao lúc offline."
Tôi: "..."
Cảm ơn.
Cũng an ủi phần nào.
Mọi người đều cố gắng hết sức để góp phần vào buổi tiệc chia tay.
Chị áo đỏ vung tay áo dài, một chiếc váy yếm nhỏ màu đỏ với nơ bướm xuất hiện trên người tôi.
Chị ấy rất tự hào: "Thế nào? Tôi thấy kiểu này trên người những người mới vào, nó đang rất thịnh hành năm nay đấy."
Tôi sờ vào nơ bướm trên tóc, có chút thích.
Chỉ là không biết có thể mang đi không.
Tiểu Bảo lấy ra sáu vị kem từ tủ lạnh: "Chị cứ ăn thoải mái! Muốn ăn vị nào thì ăn vị đó!"
Tôi chọn vị socola, không biết tại sao, cảm thấy vị socola sẽ ngon.
Bà Thôi lẩm bẩm đi vào bếp: "Thịt cừu ngon, hay là, thịt bò ngon nhỉ?"
Gã đàn ông ghế sofa da người quay tôi lại, : "Đừng để ý bà Thôi, bà ấy vốn chuyên chuyện như thế mà."
Nói xong, ông ấy bắt đầu sử dụng chức năng massage của ghế sofa, giúp tôi thư giãn toàn thân.
Phải là, cảm giác thật sự rất thoải mái.
Cuối cùng, không biết chàng trai giường ngủ lấy đâu ra một chiếc điện thoại.
Mở giao diện trò chuyện, hỏi tôi với chút ngượng ngùng: "Cô muốn nghe bài hát nào? Bạn tôi hát rất hay đấy."
Một muỗng kem mắc nghẹn trong cổ họng tôi.
"Cái gì? Cậu còn có á?"
12
Chàng trai giường ngủ tóc vàng không vui.
"Chị là sao, tại sao tôi lại không thể có chứ?"
Cậu ấy vuốt mái tóc vàng của mình, : "Trước đây tôi khá là các thích đấy."
"Không, không, không, ý tôi là, cậu vẫn có thể liên lạc với của cậu sao?"
Tôi vội vàng giải thích rằng mình không có ý đó.
Tôi rất sốc khi thấy cậu ấy mở giao diện trò chuyện, nếu là giao diện phát âm thanh thì tôi đã không ngạc nhiên đến thế.
Chàng trai giường ngủ tôi một cái, rất ngạc nhiên: "Tất nhiên là chứ, chị chưa từng dùng điện thoại à?"
Tất nhiên là tôi đã từng dùng điện thoại rồi!
"Nhưng không phải cậu đã trở thành ma rồi sao?" Tôi kinh ngạc kêu lên.
Vậy sao cậu ấy còn có thể liên lạc với chứ?!
"Ha ha ha ha ha!"
Người trước chàng trai giường ngủ là chị áo đỏ.
Chị áo đỏ vỗ mạnh vai tôi, ha hả: "Tiểu Tinh, em đáng quá! Cậu ấy có thể chuyện với mình, tất nhiên là vì—"
"Bạn cậu ấy cũng là ma!"
Chàng trai giường ngủ giải thích: "Cô ấy sống ở phòng 206, tầng trên cách vách của cách vách của... cách vách chúng ta."
"..." Tôi há hốc mồm, nửa ngày không nên lời.
Cho đến khi kem trên thìa tan chảy hết, tôi mới nuốt một ngụm nước bọt.
Tôi hỏi họ từng chữ từng chữ: "Vậy, ở đây còn có nhiều... ma khác sao? Các còn có thể đi ra ngoài nữa à?"
13
"Đúng ."
"Không phải."
Hả?
Những câu trả lời lộn xộn của mọi người khiến tôi rất bối rối.
Chị áo đỏ giải thích: "Tất nhiên ở đây còn có rất nhiều ma khác, và cứ một thời gian lại có thêm nữa."
"Để xem nào, hiện giờ đã tăng đến phòng 405 rồi."
Gã đàn ông ghế sofa da người bổ sung: "Chúng tôi không, là không thể ra ngoài."
Ông ấy giải thích: "Mỗi người chúng tôi, à không, mỗi con ma, đều có phòng cố định, không thể đi qua lại phòng của nhau."
Chàng trai giường ngủ vẫy vẫy điện thoại: "Nhưng có thể liên lạc bằng điện thoại, chỉ là tốn rất nhiều điểm kinh hãi. Dù sao đây cũng là mẫu mới nhất mà."
"Ra là ."
Tôi tiếc nuối về phía cửa phòng: "Giá mà có thể ra ngoài thì tốt biết mấy."
Tiểu Bảo lắc đầu: "Không thể ra ngoài đâu, ra ngoài sẽ bị offline, may mắn thì sẽ khởi lại sẽ không còn ký ức nữa."
"Bà Thôi đã thử ra ngoài tìm cháu , kết quả là bị tẩy não thành như đó."
Mọi người đều rất tiếc nuối: "Bây giờ chuyện cũng không rõ ràng, đầu óc cũng không minh mẫn nữa, chẳng nhớ gì cả, thật là tội nghiệp."
Tội nghiệp ư?
Tôi ngẩn người, một lúc không biết bà Thôi tội nghiệp hơn hay tôi tội nghiệp hơn, dù sao cả hai chúng tôi đều mất trí nhớ.
Nhưng—
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi đột nhiên hỏi: "Nếu 12 giờ tối nay tôi sẽ offline, tôi ra ngoài xem một chút cũng không sao đúng không?"
Một... hồn ma sắp ra đi, chắc cũng có chút vốn liếng để không sợ chết chứ?
Bạn thấy sao?