Tôi Là Nghệ Sĩ [...] – Chương 1

Tôi chỉ là một nghệ sĩ hạng siêu bét, sau khi rời khỏi giới giải trí thì đi ca sĩ hát phòng trà.

Còn chưa kịp cất giọng đã vô chứng kiến một vụ giao dịch của ông trùm hắc bang.

Tôi bị đè xuống đất, mắt thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế cao, ánh mắt sắc bén, trông như sắp lấy mạng tôi ngay tại chỗ. Tôi vội giật khẩu trang xuống, lao lên ôm chặt lấy chân ta.

“Anh ơi, em có thể không chết không? Thật ra… em trông cũng không tệ đâu.”

Người đàn ông khựng lại, tôi cũng sững sờ.

Anh ta thấy mặt tôi.

Còn tôi, thấy trong túi ta… có một tấm photocard phiên bản giới hạn của tôi.

1

“Thứ này tôi phải tốn bao công sức mới lấy , nếu không thì để tôi kiểm hàng trước?”

“Không cần, tôi tin cậu.”

Trong căn phòng tối lờ mờ, người đàn ông chỉ lộ ra đôi chân dài, săn chắc, bọc trong lớp quần tây chỉnh tề. Đôi giày da trên chân ta cũng đắt đỏ khỏi bàn.

Anh ta lười biếng vẫy tay, lập tức có người bước lên, đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn.

“Đây là tiền, cứ kiểm đi.”

Người đối diện , định đưa tay lấy chiếc hộp lại bị đè xuống. Người đàn ông cúi người, giọng trầm thấp:

“Quy tắc cũ, chuyện này, tôi không muốn có người thứ ba biết.”

“Hiểu, hiểu! Tôi nhất định giữ kín như bưng!”

Tôi dựa vào cửa, tay bịt chặt miệng.

Toang rồi, thật sự toang rồi.

Tôi chỉ muốn đi vệ sinh một chút, thế quái nào lại vớ phải một vụ giao dịch của trùm hắc bang?

Tôi không dám nghĩ trong chiếc hộp đen kia có gì…

Súng ống? Đạn dược? Hay là thuốc…

Dù là gì đi nữa, nếu để tôi biết, e rằng tôi cũng chẳng còn mạng mà sống.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng rón rén quay người định chuồn đi. Nhưng đúng vào lúc nguy hiểm nhất, điện thoại trong túi tôi lại réo lên.

“Tôi đang ngước ~ Trăng sáng trên cao~ Bao giấc mơ đang bay tự do giữa trời~”

“Á!”

Hai gã đàn ông cao to lập tức lôi tôi vào trong phòng.

2.

Trong phòng bao.

Tôi ngồi bệt xuống đất, cả người mềm nhũn, ngước mắt người đàn ông trên sofa đang nheo mắt quan sát mình, tôi không nhịn mà rùng mình một cái.

Tóc ta cắt ngắn gọn gàng, đường nét cứng cáp, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao, môi mỏng. Mặc một chiếc sơ mi xám vừa vặn,  rõ ràng là kiểu ăn mặc nghiêm túc, khoác lên người ta lại toát ra vẻ phong lưu bất cần.

Tôi chỉ dám liếc một cái rồi lập tức cúi đầu.

“Cô lén lén lút ngoài kia gì?”

Anh ta nhíu mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Vì căng thẳng quá mức, ngay cả giọng tôi cũng run rẩy.

“Tôi chỉ đi ngang qua, thật đấy, chỉ đi ngang qua! Tôi là ca sĩ hát phòng trà dưới lầu, hôm nay là ngày đầu tiên đi . Nhà vệ sinh dưới đó đông quá, tôi chờ không nên mới lên đây thôi. Tôi thật sự không cố ý nghe lén mấy người đâu…”

Nghe tôi , người đàn ông kia bỗng im lặng thật lâu.

Tôi cẩn thận ngẩng đầu liếc , lại thấy ta đang thất thần…

Có hơi bất lịch sự.

Nhưng tôi nhịn.

Tôi vừa định lên tiếng tiếp thì ta lại hỏi:

“Cô nghe thấy gì rồi?”

“Không nghe thấy gì hết!”

Phản ứng của tôi cực nhanh, lập tức giơ ba ngón tay lên trời, gương mặt đầy thành kính:

“Tôi thề, tôi thực sự không nghe thấy gì cả!”

Người đàn ông châm một điếu thuốc, cúi đầu rít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra làn khói trắng mờ ảo. Trong không khí mờ mịt ấy, tôi càng không rõ nét mặt của ta.

Khi tôi còn đang hoang mang lo sợ, ta bỗng bật nhạt:

“Tôi ghét nhất là người không thành thật.”

Vừa dứt lời, tay phải của ta liền đưa ra sau lưng, như thể định lấy thứ gì đó…

Tôi trừng lớn mắt.

Dựa vào kinh nghiệm cày không dưới trăm bộ phim cảnh sát – xã hội đen, tôi biết ngay bước tiếp theo của ta chính là móc súng ra, kê vào trán tôi rồi bóp cò. Sau đó, máu của tôi sẽ văng tung tóe lên mặt ta, còn ta thì nhếch mép lau đi, lạnh lùng :

“Kẻ không thành thật thì phải chết.”

Không!

Tôi không muốn chết!

Lăn lộn năm năm trong giới giải trí, cuối cùng cũng thoát khỏi công ty quản lý tồi tệ, giành lại quyền tự do của mình.

Cuộc đời tôi chỉ vừa mới bắt đầu!

Nếu chết ở đây, tôi không cam lòng!

Đúng , trước khi đến ca sĩ phòng trà, tôi vốn là một idol hạng siêu bét trong giới giải trí.

Từng tham gia một chương trình tuyển chọn, debut với vị trí thứ mười, rồi ký vào một công ty quản lý đầy bóc lột. Bị ép nhận đủ mọi show, chạy sự kiện liên tục đến mức không có thời gian nghỉ ngơi đã đành.

Năm thứ hai, công ty còn sắp xếp cho tôi tham gia một bữa tiệc, là có tài nguyên để tranh giành. Tới nơi mới biết, bọn họ muốn tôi ngồi tiếp rượu một ông già béo phệ, đầu tóc lưa thưa.

Hắn ta một cái mà mắt cũng mất tiêu luôn, chưa mấy câu đã vươn tay định chạm vào tôi.

Tôi có thể nhịn sao?

b~ắ_p/cả;i đ%á’n g y=ê_u

Đương nhiên không thể!

Tôi lúc đó còn trẻ khí thịnh, cầm ngay chai rượu đổ lên đầu hắn ta và cả quản lý của tôi.

Một người một nửa, công bằng rõ ràng.

Vì chuyện này, tôi bị công ty đóng băng hoạt . Ba năm sau đó, tôi liên tục kiện tụng với họ, đủ cách, tìm đủ loại luật sư. Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, sao đấu lại tư bản?

Không có tiền bồi thường hợp đồng trên trời, tôi chỉ có thể bị trói buộc với công ty đó cả đời.

Lúc tôi gần như tuyệt vọng, may sao gặp một luật sư giỏi, giúp tôi thắng kiện, giành lại quyền tự do. Phải khó khăn lắm tôi mới có cơ hội lại từ đầu.

Sao có thể chết lãng xẹt như ?!

Nghĩ đến đây, tôi cắn răng, lao thẳng tới, ôm chặt lấy chân ta.

“Đại ca, tôi không muốn chết đâu!”

Anh ta khẽ cứng người, rồi đá tôi ra xa:

“Cái tật xấu gì ? Cô còn muốn sống?”

“Muốn!” Tôi nhích lại gần, lại ôm lấy chân ta.

“Đại ca, tôi biết hát, biết nhảy, biết rap chút chút, tôi rất có ích đấy!”

Giọng ta trầm xuống, có vẻ như sắp mất kiên nhẫn:

“Nói lại lần nữa, đừng có chạm vào tôi. Nếu không phải nể mặt giọng hát của …”

Anh ta dừng lại, “Thôi kệ, buông ra.”

Ngữ khí này… là thật sự nổi giận rồi.

Tôi lập tức vận dụng mọi tế bào não còn lại, cắn răng kéo khẩu trang xuống. Ban nãy tôi đeo khẩu trang là để tránh có kẻ thấy sắc nảy lòng tham. Bây giờ tôi tháo khẩu trang là để tránh đại ca này mắt mù không rõ người!

Tôi cố gắng vẻ mặt tội nghiệp, đầy yếu đuối đáng thương, ngẩng đầu lên, thẳng vào ta:

“Anh ơi, em trông cũng không tệ đâu, em thì thật uổng phí đấy.”

3.

Trong khoảnh khắc đó, căn phòng bao chìm vào im lặng.

Người đàn ông cúi đầu tôi, điếu thuốc trên môi cũng rơi xuống đất, tôi âm thầm thở phào.

May quá, nhan sắc của bà đây vẫn đủ sức trấn áp!

Nhớ năm xưa, nhóm nhạc của tôi có tận 21 người, mà tôi vẫn là visual chính của nhóm.

Khi tôi còn đang nghĩ xem nên gì tiếp theo, ánh mắt vô lướt qua một điểm bất thường. Trên sofa, túi áo vest của người đàn ông kia lộ ra một góc thẻ bài…

Trên đó… là mặt tôi???

Bị tò mò thôi thúc, tôi vừa định ghé sát lại cho rõ thì người đàn ông lập tức cầm áo khoác lên tay, tôi vẫn kịp thấy.

Đó chính là tôi.

“Cái này là…”

Tôi ngơ ngác chỉ vào túi áo ta:

“Sao lại có photocard của tôi?”

Người đàn ông vẫn đứng thẳng, định mở miệng gì đó thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra. Người bước vào trông có vẻ lớn tuổi, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền sững người một chút, sau đó quay sang người đàn ông:

“Thiếu gia, lão gia hỏi khi nào về?”

Người đàn ông phẩy tay: “Sắp rồi.”

Người kia không rời đi ngay, mà đứng chờ ngoài cửa.

Sau vài giây, người đàn ông bất ngờ lấy chiếc thẻ từ túi áo ra, giơ lên giữa hai ngón tay, giọng điệu có phần chế nhạo:

“Thì ra trên thẻ này là à? Tôi thấy mặt đặc biệt quá, nghĩ có thể trừ tà nên mới nhét vào túi.”

Đặc biệt?

Trừ tà?

Tôi?

Tôi tức đến bật .

Đúng là có phong cách riêng trong việc phạm người khác đấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...