Tôi Là Một Con [...] – Chương 5

42.

Tôi lại thấy một con ma nữa.

Khi tôi đang tắm, ấy đột nhiên xuất hiện với hai dòng máu mũi.

Cô ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn máu chảy ra.

Tôi "cúi đầu" gần như theo phản xạ.

Chắc không ngờ tôi thấy , sợ quá nhảy lên trần nhà. Tôi muốn một chút, tôi đã kìm lại.

Tôi không thể để lũ quỷ biết tôi có thể thấy chúng, nếu không chúng sẽ quấn lấy.

Tôi vẫn bị ấy quấn lấy.

Dù tôi ngồi, đứng hay nằm, ấy đều thổi gió vào lưng tôi.

Ký túc xá vốn dĩ rất mát mẻ mà bây giờ cứ như bị máy điều hòa thổi vào người .

Tôi cũng không muốn mặc quá nhiều vì cùng phòng sẽ nghĩ tôi có vấn đề gì đó.

Rõ ràng là tôi bị cảm lạnh.

Nhưng ấy không chịu buông tha, tôi biết ấy đang theo dõi tôi và hôm đó tôi ấy cúi đầu khiến ấy nghi ngờ.

Vương Thước và những người khác đang thảo luận xem tòa nhà này có ma, ma nữ hay ma nam.

Tôi cuộn mình trong chăn và không gì.

Mà nữ hiện tại đang ngồi trên giường của tôi, chằm chằm vào tôi, thỉnh thoảng lại hạ nhiệt cho tôi.

Cơn cảm lạnh của tôi ngày càng nặng hơn.

Nếu ấy không rời đi, khụ khụ, nếu ấy không rời đi, tôi chẳng thể ấy.

Nhưng tôi phải ra ngoài và trốn đi, nếu không tôi sẽ bị ấy nắm trong bàn tay.

May mắn thay, cuối cùng ấy cũng rời khỏi ký túc xá của chúng tôi vào đêm hôm đó.

Cô ấy quay lại ba lần, với mỗi bước đi, khuôn mặt đầy thất vọng.

43.

Trong vòng hai ngày, ký túc xá nổi lên một chiêu thu hút ma.

Nguyên nhân là ở ký túc xá bên cạnh, trong lúc đang xem phim ma, một cơn gió dữ dội đột nhiên thổi tới.

Sau đó, các ký túc xá khác cũng theo, và không có ngoại lệ, những người đẹp trai một lần là .

Không khỏi bật , không ngờ lại là một nữ biến thái.

Bạn cùng phòng của tôi đã xem nó nhiều lần. Nhưng ấy không xuất hiện.

Mà xui quỷ khiến thế nào, tôi cũng bấm vào xem bộ phim ma đó.

Có rất nhiều thích tôi, tôi nghĩ tôi khá đẹp trai, nếu không phòng ký túc xá có bốn người, ấy mấy ngày trước cũng quấn lấy tôi.

Tuy nhiên, video đã phát lại ba lần mà ấy vẫn không xuất hiện.

Tôi tắt máy tính và ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

Trên đường đi, tôi cũng nghe thấy một số cùng lớp rằng người này người kia lại thành công trong việc thu hút ma quỷ.

Vốn dĩ chỉ là tò mò giỡn, bây giờ không khỏi càng cảm thấy khó chịu hơn một chút.

Trước đây ấy cứ quấy rầy tôi, bây giờ ấy đã quên mất tôi chỉ trong chớp mắt.

Trở lại ký túc xá, Vương Thạc và mấy người khác đang cùng nhau xem phim ma.

Hỏi tôi có muốn xem cùng nhau không.

Trong lúc do dự, tôi liếc về phía giường của mình và thấy ấy đang ngồi trên bàn của tôi, hai tay giữ lấy mép bàn, nghiêng đầu về phía tôi.

Cô ấy mặc trang phục cổ xưa phức tạp, mái tóc đen dài xõa xuống, trông ấy rất ngây thơ.

Cô ấy là đang đợi tôi?

Tim tôi lỡ nhịp, tôi từ chối cùng phòng, vô thức bước về phía ấy.

Khi đến gần hơn, tôi đột nhiên tỉnh táo.

Sợ chằm chằm ấy nghi ngờ, tôi với tay lấy cuốn sách trên bàn.

Cô ấy tưởng tôi sẽ bắt ấy, lại chạy nhanh như chớp.

Thật là một kẻ hèn nhát.

44.

Cô ấy có tên là Tiểu Trinh.

Cô ấy không biết rằng tôi đã đặt tên đó cho ấy.

Dần dần, trào lưu gọi ma dần biến mất.

Bởi vì ấy hiếm khi đến ký túc xá khác.

Mỗi ngày ấy đều vây quanh tôi, chằm chằm vào tôi hoặc nằm trên giường của tôi.

Cô ấy thích nằm ngửa đầu lên trời tôi học bài, mái tóc dài bồng bềnh tung bay.

Thành thật mà , ban đầu tôi luôn sợ ấy, thật là đáng sợ.

Chỉ là lâu ngày cũng thành quen.

Thời tiết đang trở nên mát mẻ hơn. Cô ấy vẫn canh giữ tôi như trước, trước đây tôi đã gặp rất nhiều ma lớn nhỏ, không có con ma nào khó bằng ấy.

Cô ấy thích cuộn tròn dưới chân tôi và ngủ vào ban đêm.

Giống như một con mèo con.

Đang là kỳ nghỉ đông.

Cô ấy dẫn tôi đến cửa ký túc xá, vẻ mặt có chút đau khổ.

Tôi có chút không nỡ.

Có lẽ giống như nuôi một con thú cưng nhỏ, vì tôi đã đặt tên cho nó.

Tôi không nên lo lắng quá nhiều về một con ma.

Người và ma có những con đường khác nhau, điều đó không tốt cho tôi và ấy.

45.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, trên đường trở lại trường học.

Từ vị trí của mình, tôi có thể thấy cửa sổ ký túc xá của chúng tôi.

Cô ấy vẫn ở đó sao? Cô ấy có đi nơi khác không?

Tôi lên, ngay lập tức, một cơn gió thổi qua tôi.

Khi tôi quay đầu lại , ấy chặn trước một chiếc ô tô và từ từ trở nên trong suốt trước khi biến mất, ấy mỉm với tôi.

Tim tôi như bị kim đâm, tôi mềm nhũn ngã xuống đất.

Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.

Đám người Vương Thạc đều có mặt ở đây, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Bọn họ chắc hẳn đã biết.

Tôi bị bệnh tim bẩm sinh.

Tôi cầu tất cả quay lại trường học, Vương Thạc nhất quyết ở lại với tôi.

Đến tối, đợi cậu ngủ xong tôi lấy máy tính ra bấm xem phim ma.

Tôi đã xem nó nhiều lần cho đến tận bình minh.

Cô ấy vẫn không xuất hiện.

Ngày hôm sau, bất chấp sự phản đối của bác sĩ, tôi vẫn đi học lại.

Tôi nghĩ ấy không quen với bệnh viện, ấy nên đến gặp tôi khi tôi quay lại trường.

Tuy nhiên, ấy đã không xuất hiện.

Tôi đã đi thăm từng ngóc ngách của tòa nhà ký túc xá.

Cô ấy vẫn nhất quyết không xuất hiện.

Tôi thực sự bắt đầu hoảng sợ.

Tôi bắt đầu mơ về ấy.

Lúc tỉnh dậy tôi tưởng ấy đã về.

Nhưng ấy thực sự đã biến mất vì để cứu tôi.

Tôi không biết vì là biết ơn hay áy náy, tôi nhớ ấy rất nhiều.

Tôi luôn mong rằng khi tôi mở cửa ký túc xá, ấy sẽ ngồi trên bàn hoặc nằm trên giường của tôi.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần ấy khỏe mạnh, tôi sẵn sàng đổi mạng lấy mạng.

Có lẽ Ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của tôi.

Ngày hôm đó, cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa ký túc xá.

Tôi ấy một lúc lâu để chắc chắn rằng đó là sự thật chứ không phải trí tưởng tượng của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên lấy tay che mắt, mắt tôi đau nhức.

Hóa ra đây chính là cảm giác tìm lại thứ gì đó đã mất.

46.

Có vẻ như ấy chỉ có thể di chuyển ở tầng một.

Để xác nhận xem ấy có còn khỏe không và liệu ấy có đột nhiên biến mất lần nữa hay không.

Tôi đã tất cả việc vặt ở tầng dưới trong ký túc xá.

Ban đầu ấy rất vui khi gặp tôi, dần dần, ấy sẽ tức giận khi thấy tôi đi lấy đồ mang về.

Tôi muốn một chút.

Nếu ấy có thể chạy lung tung, Vương Thạc và mấy người kia sẽ gặp rắc rối.

Cô ấy thích trêu chọc mọi người.

Gần đây tôi ngủ không sâu giấc, lúc chuẩn bị ngủ, hình như tôi nghe thấy Trương Tĩnh lạnh quá.

Tôi mở mắt ra, quả nhiên tôi thấy ấy thổi luồng khí lạnh vào Trương Tĩnh và những người khác.

Cô ấy có thể di chuyển xung quanh một lần nữa rất tốt!

Tôi lại đây, ấy đi tới trong nháy mắt.

May mắn thay, tôi đã nhắm mắt lại.

Cô ấy bắt đầu nghịch lông mi của tôi, khiến tôi ngứa ngáy không chịu nổi.

Chơi chán thì sẽ ngoan ngoãn ngủ bên cạnh tôi, thật giống như một con thú cưng nhỏ.

Kỳ nghỉ hè này tôi ở lại trường.

Tôi cần phải học nhiều, tôi cần rất nhiều tiền, tôi muốn mua tòa nhà ký túc xá này.

Ngoại trừ lần ấy cứu tôi và rời khỏi ký túc xá, tôi chưa bao giờ thấy ấy bước ra ngoài một bước.

Tôi nghĩ đó là do ấy vô chôn cất ở đây.

Có câu rằng nếu tìm thấy và chôn cất đúng cách thì hồn ma có thể đầu thai.

Dù đúng hay không thì tôi cũng sẽ thử.

Một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi đây và tôi cũng mong rằng ấy sẽ đầu thai và bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ là, trong kế hoạch của tôi, tôi đã bỏ qua một điều.

Tôi không biết bắt đầu từ đâu cảm của tôi dành cho ấy đã thay đổi.

Tôi biết rất rõ rằng đó không phải là cảm giác biết ơn vì ấy đã cứu tôi.

Dù chưa từng tôi biết cảm giác rung dành cho ấy khiến tôi vừa ngọt ngào vừa buồn bã.

Cô ấy là một con ma, chúng ta không có khả năng.

47.

Tôi đã chấp nhận lời tỏ của một .

Sau khi ấy phát hiện ra, ấy không đến tìm tôi nữa, tôi khổ, không ngờ ấy vẫn là một hồn ma có nguyên tắc.

Mình nên vui lên, để có thể từ từ rút lại những suy nghĩ không nên có, phải không?

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp cảm của mình dành cho ấy.

Ngày cũng như đêm, ấy đều ở trong tâm trí tôi, và ấy cũng ở trong giấc mơ của tôi.

Tôi luôn mơ thấy ấy mỉm , vẫy tay với tôi rồi quay người bỏ đi.

Tôi đã chia tay, thật không công bằng đối với đó nếu tiếp tục như .

Khi ấy bất ngờ xuất hiện sau vài ngày không gặp.

Cuối cùng tôi không thể kiềm chế bản thân, không thể ngừng khóc.

Tôi không thể để ấy đi, và tôi không thể đến gần hơn nữa.

Nỗi tuyệt vọng, bất lực về tương lai đè nặng lên tôi.

Bàn tay ấy chạm vào mặt tôi, một cái chạm mát lạnh.

Cô ấy thực sự có thể biến về nguyên hình, ấy gần như bị Vương Thạc và mấy người khác phát hiện.

May mắn thay, tôi đã nhanh chóng kéo tấm trải giường lên đắp cho ấy.

Điều đáng ngạc nhiên là sau khi biết tôi có thể thấy ấy, ấy vẫn như cũ, chỉ im lặng ở bên tôi.

Tôi nghĩ, cứ như đi. Trước khi ấy đầu thai, hãy để ấy ở lại với tôi.

Khi thích một ai không cần phải có kết quả.

Tôi bắt đầu học tập chăm chỉ hơn.

Mệt mỏi chỉ cần ấy.

Tôi cũng chuẩn bị một cuốn sách vẽ có tất cả các bức tranh của ấy trong đó.

Cách ấy trông trống rỗng, cách ấy trêu chọc người khác, cách ấy tôi, nằm, ngồi hoặc bay.

Có một lần, ấy nằm trên giường của tôi, đầu ngẩng lên trời và lại bị chảy máu mũi.

Tôi chưa bao giờ thấy một con ma nào lại chảy máu cam dễ dàng đến .

Cô vẫn ngốc nghếch ngẩng đầu lên, không còn một chút ký ức nào.

48.

Xuân đi qua thu đến.

Trong những năm đi học, tôi đã tích lũy rất nhiều tiền nhờ bán các thiết kế.

Tôi đã mua tòa nhà ký túc xá này.

Sau đó, xương của đã tìm thấy.

Sau khi đến Cục Điều tra hình sự để trình báo vụ việc để xét nghiệm, đúng như dự đoán, không có hồ sơ nào về việc mất tích của ấy.

Cô ấy không đến từ thời đại này.

Tôi đã chọn một nghĩa trang và chôn cất ấy ở đó.

Cô ấy hỏi tôi sẽ chôn ở đâu sau khi chết.

Tôi không hề dối ấy khi sẽ chôn cùng vợ, đó là điều tôi thực lòng muốn .

Có phải con người chỉ một lần trong đời?

Tôi không biết, ít nhất vào lúc này tôi vẫn nghĩ rằng nhiều năm sau tôi sẽ dần quên ấy và một người khác.

Cô ấy nghe xong chỉ gật đầu.

Cô ấy cư xử rất tốt, cư xử tốt đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trong bốn năm qua, ấy chỉ trêu chọc tôi vào lần đầu tiên.

Ngoài ra, ấy chỉ im lặng ở bên cạnh tôi.

Tôi muốn với ấy rằng nếu ấy không đầu thai thì tôi sẽ không kết hôn và sẽ ở bên ấy.

Nhưng chưa kịp gì thì đã bị quỷ sai bắt đi.

49.

Tôi là một trẻ mồ côi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Bố mẹ bỏ rơi tôi vì tôi mắc bệnh tim bẩm sinh.

Tôi luôn mong muốn có một mái ấm, một tổ ấm của riêng mình, có người và những đứa con ở nhà.

, sau khi ấy bị quỷ sai bắt đi, tôi không khỏi nghĩ, giờ mình có thể bắt đầu cuộc sống bình thường.

Điều buồn là tôi chưa bao giờ ai cho đến khi chết.

50.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

Tôi đang cưỡi ngựa, mặc áo giáp và một từ xa.

Dù ở rất xa cũng không thể ngăn trong mắt .

Sau khi tôi quay lại, ấy hét lên với tôi: "Giang Nguyên, ta đợi chàng..."

Đúng , tôi đã hứa với ấy rằng sau khi thắng trận về, sẽ đem thập lý hồng trắng để cưới ấy.

Khung cảnh thay đổi, tôi đang ở trên chiến trường, xác chết ở khắp mọi nơi.

Tôi quỳ một gối xuống một mũi tên đâm thẳng vào tim tôi, nơi đặt chiếc bùa hộ mệnh mà ấy đã cầu nguyện cho tôi.

Tôi không cảm thấy đau đớn, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho ấy.

Nghĩ đến việc ấy ngày ngày cầu nguyện cho sự an toàn của tôi và chờ đợi tôi quay lại cưới ấy.

Tim tôi thắt lại thật chặt.

Hãy đợi ta, ta không thể đợi nữa.

Tôi đã bị quỷ sai bắt đi.

Tôi không đi uống canh Mạnh Bà, tôi đợi một ngày ấy tới đây.

Nói với ấy rằng tôi đã thất hứa.

Nhưng tôi đã đợi rất lâu ấy vẫn không đến.

Tôi hỏi quỷ sai, có phải một con ma tên là Tống Đào Trinh đã đến địa phỉ không.

Một người đến từ Thượng Kinh của nước Li, sinh ra vào giờ Hợi mùng 1 tháng 10.

Lúc đầu họ không để ý đến tôi.

Tôi quên đã hỏi bao nhiêu lần, cuối cùng một quỷ sai đã với tôi rằng không, các triều đại đã thay đổi qua nhiều thế hệ, con người chắc chắn đã chết, một số hồn ma không thể đến âm phủ để đầu thai vì nhiều lý do.

Quỷ sai cầu tôi đầu thai, biết đâu tôi có thể gặp ấy ở dương gian.

Tôi đã trong mơ, vâng, tôi đã tìm thấy ấy.

Những người trong đội điều tra tội phạm không thể liên lạc với tôi và đã đến nơi ở của tôi.

Họ cửa và choáng váng khi thấy những bức chân dung treo đầy trên tường.

Tất cả những bức tranh đều về ấy.

Bao nhiêu ngày đêm, chỉ khi vẽ ấy tôi mới có thể thấy mình còn sống.

Tôi đã chết, xác tôi nằm trên ghế với nụ trên môi.

Trong nhiều năm, tôi đã giúp họ án.

Họ nghĩ tôi luôn có thể tìm ra những manh mối mà người khác không thể.

Chỉ là tôi có thể thấy hồn ma của người chết và thông qua việc giao tiếp với hồn ma, tôi có thể tìm ra một phần sự thật.

Hồn tôi bay lên trên và theo họ đến tận nghĩa trang.

Chôn cất cùng với ấy tại một nơi.

51.

Tại Cầu Nại Hà, tôi thấy bóng dáng đó.

Rõ ràng ma không có tim tôi lại cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh.

Cô ngồi dưới đất, lấy tay che cằm, chằm chằm vào những bóng ma đang uống canh và qua cầu.

Tôi bước tới, ấy chỉ tôi rồi tiếp tục chằm chằm về phía trước, sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Cô ấy hỏi tôi tại sao không đi uống canh.

Tôi không dám uống vì sợ kiếp sau lại độc thân.

Lần này tôi sẽ quấn ấy.

Dần dần, thỉnh thoảng ấy cũng trò chuyện với tôi. Phần lớn thời gian thấy những bóng ma uống canh và qua cầu.

Tôi ngồi cạnh ấy và tiếp tục vẽ ấy.

Tôi đã vẽ ấy vô số lần trong nhiều năm nên đã quen với việc đó.

Chỉ là chưa bao giờ tôi thấy mãn nguyện như bây giờ.

Cô ấy thổi bụi lên khỏi mặt đất, chỉ xuống đất và hỏi tôi từ đó là gì.

Tôi đi qua xem, Giang Nguyên…

Là một kiếp nào đó của tôi?

Cô ấy đã quên mất tôi, người đáng thương vẫn là tôi.

Tôi nhếch môi và với ấy rằng đó là chữ "Nguyên".

Cô ngơ ngác , lẩm bẩm Giang Nguyên.

Quỷ sai cầu tôi đi đầu thai.

Nhưng tiểu ngốc này không muốn đi uống canh, sao tôi đi ?

Tôi không muốn ép ấy.

Mặc dù ban đầu quỷ sai đã hứa với tôi rằng nếu tôi giúp hồn ma quay trở lại âm phủ, ông ấy sẽ cho phép tôi đầu thai cùng ấy ở kiếp sau.

Tôi lắc đầu từ chối.

Với tôi, chỉ cần ở bên ấy, ấy là người hay ma không quan trọng.

Tôi đã nhận công việc từ Mạnh Bà.

Bằng cách này, ấy luôn hướng về phía tôi.

Thỉnh thoảng, ấy lại đến giúp tôi và để tôi nghỉ ngơi.

Tôi thầm trong lòng. Cô ấy đã thấy Mạnh Bà múc canh hồi lâu, lại không nghe rằng ấy muốn giúp đỡ người khác.

Quả nhiên là ma nữ háo sắc.

Tôi canh rất ngọt và bảo ấy ăn thử.

Cô lắc đầu không, còn phải đợi một người, uống canh xong sẽ đầu thai.

Tôi hỏi ấy đang đợi ai, ấy nhăn mặt, có chút buồn bã cúi đầu rằng ấy đã quên.

Một lúc sau, ấy ngẩng cao đầu tự tin : “Chỉ cần hắn đến đây, nhất định sẽ đến tìm tôi.”

Tiểu ngu ngốc này tương đối thông minh, khó trách ấy tới giúp ta múc canh, vị trí này chính là dễ thấy nhất.

Một ngày nọ, ấy lén tôi, hết tôi rồi người này đến người khác, tưởng rằng tôi không biết.

Tôi không vội mà chỉ chậm rãi quan sát ấy.

Chắc chắn rồi, một lúc sau ấy ,

"Tôi nghĩ trông quen quen."

Tôi mỉm hỏi ấy trông quen quen thế nào.

Cô ấy bĩu môi suy nghĩ một lúc lâu mới : "Các đều rất đẹp trai."

Tôi theo ấy, hỏi ấy thế nào là đẹp.

Cứ như thể ấy đã mở một hộp trò chuyện.

Nói tôi là một sinh viên xuất sắc, tôi gõ bàn phím rất nhanh, tôi múc canh mỗi ngày.

Nhưng bàn tay của chúng tôi đều dài và trắng.

Tôi không nhịn lớn, còn ấy tức giận đến mức không giúp tôi múc canh nữa.

Đừng tôi nữa.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dỗ dành ấy.

Tôi với ấy rằng người ấy đang đợi đã tìm thấy ấy.

Cô ấy tôi với đôi mắt to tròn, rụt rè hỏi: "Anh ấy là ai?"

Tôi véo mũi ấy và : "Đồ ngốc, là .”

— Hoàn—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...