Tôi Là Mẹ Chồng [...] – Chương 4

Phía đối diện, Giang Trần như một đứa trẻ mắc lỗi, nhỏ giọng an ủi Mạc Uyên.

 

Giọng người dẫn chương trình vang lên rõ ràng và sắc bén:

“Có vẻ như cuộc hôn nhân của hai đã vượt qua một số khó khăn. Nhưng thưa Mạc, nếu đã khó khăn để kết hôn, tại sao lại muốn ly hôn? Giữa và mẹ chồng đã xảy ra chuyện gì?”

 

Mạc Uyên hít một hơi sâu, gương mặt tràn đầy vẻ đau buồn, dùng giọng điệu như sự câm lặng lớn hơn cái chết cất lời:

 

“Các người đã từng mang thai mà ngày nào cũng phải ăn cải luộc chưa? Phải đợi chồng tan mới ăn chút thịt?”

 

“Các người đã từng chịu cảnh trời 40 độ mà không bật điều hòa chưa?”

 

“Các người đã từng tắm quá 5 phút thì bị mẹ chồng ở ngoài tắt nước nóng chưa?”

 

Cô ấy nghẹn ngào, như sắp không thể tiếp, lại cắn răng, tiếp tục:

 

“Vì nghi ngờ tôi mang thai con , bà ấy dọa tôi thai!”

 

“Tôi không đồng ý, bà ấy thậm chí còn hạ độc chết con chó của tôi!”

 

“Với một người mẹ chồng như , các người có thể sống chung một mái nhà không?”

 

Khán phòng trở nên hỗn loạn.

 

Nếu lúc trước, mọi người chỉ trích tôi vì can thiệp vào cuộc hôn nhân của con trai, thì bây giờ, ánh mắt mỗi người như những lưỡi dao đâm thẳng vào tôi.

 

Trong chớp mắt, tôi trở thành đối tượng bị cả thế giới khinh ghét.

 

Ngón tay tôi run rẩy, cả người ngây dại.

 

Tôi thực sự không tin nổi vào tai mình.

 

Không tin rằng có người có thể bóp méo sự thật đến như !

 

Sau khi Giang Trần và Mạc Uyên kết hôn, họ chuyển vào sống trong căn hộ hai phòng này.

 

Mạc Uyên nghỉ việc vì mang thai, còn Giang Trần thường bận rộn tăng ca, nên phần lớn thời gian trong ngày chỉ có tôi và ấy ở nhà cùng nhau.

 

Nghĩ đến việc ấy không có gia đình bên ngoại lại đang mang bầu, tôi luôn cố gắng bồi bổ dinh dưỡng cho ấy.

 

Tôm cá tươi, canh xương hầm, trái cây tươi đều không ngừng chuẩn bị.

 

Nhưng ấy lại chẳng ăn mấy.

 

Tôi nghĩ có lẽ ấy vẫn còn oán trách việc tôi từng phản đối hôn nhân của họ, nên đã chủ mở lời trò chuyện thẳng thắn.

 

Cô ấy dựa vào ghế sofa, mỉm :

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, sao con lại để bụng chứ? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chúng con thôi. Chỉ là trước đây, vì một số lý do, con từng thề rằng nếu mang thai, con sẽ ăn chay.”

 

Tôi hơi lo lắng:

“Nhưng con mang thai mà ăn chay, sợ rằng sẽ bị thiếu chất dinh dưỡng.”

 

Cô ấy suy nghĩ một lát, rồi :

“Thế này đi, bình thường con sẽ không ăn, mẹ cũng đừng nấu. Đợi buổi tối Tiểu Giang về nhà, con sẽ ăn chung với ấy một chút.”

 

Vậy nên, mỗi ngày tôi đều cố gắng nấu thật nhiều món ngon vào bữa tối khi Giang Trần về.

 

Chuyện trời 40 độ mà không bật điều hòa là vì lần đó ấy bị sốt, rằng lạnh nên tự mình tắt điều hòa. Tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc, cũng chịu nóng cùng ấy.

 

Chuyện tắm mà bị tắt nước nóng là vì bình nóng lạnh đột nhiên bị trục trặc, nước quá nóng đến mức nguy hiểm. Tôi buộc phải tắt nước nóng từ bên ngoài, bảo ấy nhanh chóng tắm xong rồi ra.

 

Con chó ấy mang về khi kết hôn chết là do ấy thường đóng cửa phòng ăn đồ ăn ngoài. Hôm đó không biết chó đã ăn phải gì, bỗng lăn đùng ra, mắt trợn trắng, chân tay co giật và chết.

 

Tất cả những việc này đều có lý do rõ ràng!

 

Nhưng Mạc Uyên lại bày ra vẻ mặt đáng thương, lật ngược đúng sai mà kể lể!

 

Trước khi nghỉ hưu, tôi đã việc nhiều năm với vai trò Trưởng ban nghiên cứu giảng dạy môn ngữ văn của một trường tiểu học trọng điểm. Nhìn người, việc, tôi cũng có chút kinh nghiệm. Lần đầu tiên gặp Mạc Uyên, tôi đã cảm thấy ánh mắt ấy chứa đựng quá nhiều điều nặng nề.

 

Nhưng tôi sợ bản thân tự cao, bảo thủ, và cố chấp, nên luôn tự nhủ rằng người trẻ có thế giới riêng của họ.

 

Không nên can thiệp, không nên xen vào.

 

Thậm chí khi phát hiện ra một số bí mật của ấy, nghĩ đến việc ấy mồ côi, tôi chỉ khuyên nhủ gián tiếp, hy vọng ấy nhận ra sai lầm.

 

Nào ngờ, vì một chút lòng tốt, một chút mềm lòng, tôi lại trở thành mục tiêu bị chỉ trích đầu tiên!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...