Tôi Là Mẹ Chồng [...] – Chương 14

Sau khi từ trên núi trở về, tôi không vạch trần mọi chuyện ngay lập tức.

 

Thứ nhất là vì bụng của Mạc Uyên đã lớn, thứ hai là vì tôi vẫn còn do dự và suy nghĩ.

 

So với nhiều người, Mạc Uyên thật sự bất hạnh. Có lẽ ấy từng trải qua điều gì đó buộc phải sinh hai đứa con rồi bỏ rơi chúng. Cô ấy đã khó khăn lắm mới bắt đầu lại cuộc sống, dù bằng những lời dối trá, biết đâu ấy sẽ biết ơn và trân trọng hơn.

 

Tôi thậm chí từng nghĩ, chỉ cần họ hạnh phúc, tôi có thể chu cấp cho hai đứa trẻ đó.

 

Nhưng đúng lúc đó, Giang Trần đề nghị chuyển quyền sở hữu căn nhà. Tất nhiên tôi không thể đồng ý.

 

Thế là Mạc Uyên kiên quyết chuyển ra ngoài sống, còn Giang Trần không thèm với tôi một lời.

 

Tôi đã vài lần cố gắng chuyện với Giang Trần, ánh mắt con tôi như một người xa lạ.

 

Cho đến hôm nay, nó lừa tôi đến đây.

 

Mạc Uyên tôi, bật lạnh lùng:

 

"Thôi đi! Bà thì ngồi đó mà chuyện dễ dàng! Bà đã từng trải qua đau khổ chưa? Bà có biết những người bất hạnh khổ sở đến mức nào không?"

 

Tôi im lặng một giây, rồi gật đầu:

"Biết."

 

"Năm 35 tuổi, ba của Giang Trần qua đời đột ngột. Năm 38 tuổi, giữa trận bão tuyết, tôi ôm Giang Trần đang sốt cao đi bộ 5km đến bệnh viện. Năm 40 tuổi, tôi chẩn đoán ung thư cổ tử cung giai đoạn đầu và một mình đi phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Năm 45 tuổi, khi Giang Trần đang đi du học trao đổi, tôi bị xe tải tông, phải nằm trong phòng ICU 21 ngày... Trong những thời điểm đó, tôi đều cảm thấy mình rất bất hạnh."

 

Giang Trần đờ đẫn tôi, trong mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc. Những chuyện này, tôi chưa bao giờ kể cho nó.

 

Tôi tiếp tục:

"Và tôi tin, không chỉ mình tôi, mỗi người ở đây đều từng hoặc đang trải qua những khổ đau riêng. Đôi khi, khổ đau không cần phải hoành tráng hay rõ ràng. Đó có thể là áp lực công việc, những vụn vặt cuộc sống, sự tan vỡ của ước mơ, hay sự chia ly với người thương... Nhưng ai cũng đang cố gắng sống tiếp."

 

"Dù bất cứ lúc nào, khổ đau và bất hạnh không bao giờ là cái cớ cho sự sa ngã, càng không phải lý do để tổn thương người khác!"

 

"Mạc Uyên, cảm thấy bất công vì những bất hạnh của bản thân. Không ai hiểu rõ sự khổ sở đó hơn , lại truyền những bất hạnh đó sang chính những đứa con của mình! Cô thật tàn nhẫn biết bao!"

 

Lần đầu tiên, tôi dùng giọng mạnh mẽ chưa từng có để quát lớn vào Mạc Uyên.

 

Cô ta run rẩy dữ dội, ngây người một lúc, rồi cơ thể bắt đầu lay lắt.

 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào ta, mỗi người mang một cảm khác nhau. Có người phẫn nộ, trách cứ, xót xa, thậm chí vừa thương vừa giận.

 

Mạc Uyên cúi người xuống, úp mặt vào hai tay. Vài giây sau, tiếng nức nở như tiếng thú bị thương vang lên từ kẽ tay.

 

Khán phòng thở dài, người dài, người ngắn.

 

Nhà tâm lý học lúc này khẽ hắng giọng, nghiêm nghị lên tiếng:

"Chương trình hôm nay là một sự bóc trần sâu sắc về nhân tính. Từ góc độ tâm lý học mà —"

 

Tôi cắt ngang lời ông ta:

"Ông thật sự là nhà tâm lý học sao?"

 

Ông ta ngẩn người, rồi :

"Tất nhiên, tôi là tiến sĩ tâm lý học."

 

"Vậy tôi khuyên ông đổi nghề, ông không phù hợp với lĩnh vực này." Tôi lạnh lùng .

 

"Ông chỉ có lý thuyết suông, không màng đến thực tế, hấp tấp gán mác tâm lý học lên người khác. Khi ông tùy tiện kết luận tôi có hội chứng con trai, ông có nghĩ rằng, nếu tôi không có cách chứng minh, kết luận của ông sẽ tổn lớn đến một người mẹ như thế nào không?"

 

Sắc mặt nhà tâm lý học cứng lại, ấp úng mãi không thành lời.

 

Tôi sang nữ streamer:

"Cô vì muốn thu hút sự ý mà mỗi lời ra đều châm biếm, bóp méo và phóng đại. Nhưng liệu một người tự xưng là tỉnh táo giữa thế gian như , đã thật sự hiểu rõ sự thật của cuộc sống chưa? Lời độc ác có thể lạnh giá ba tháng, lời có thể không c.h.ế.t người, đủ sức g.i.ế.c tâm hồn!"

 

Nữ streamer đỏ bừng mặt, định tranh luận điều gì đó, MC cắt ngang:

"Bà Lý dù không hiểu điểm thích của giới trẻ hiện nay, kinh nghiệm sống của bà ấy đáng để chúng ta học hỏi."

 

"Có thể tôi không hiểu thế giới của người trẻ bây giờ, bất cứ lúc nào, tiêu chuẩn phân biệt đúng sai, thiện ác đều không thay đổi."

 

Tôi , rồi quay sang MC:

"Là người dẫn chương trình, ông phải công tâm và khách quan nhất. Thế ngay từ đầu, ông đã định kiến và vô hay cố ý sử dụng ngôn ngữ mang tính dẫn dắt. Ông tuổi tác không phải bùa hộ mệnh, tuổi tác cũng không phải tiêu chuẩn để phân định đúng sai!"

 

Cả khán phòng im lặng như tờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...