Tôi Là Mẹ Chồng [...] – Chương 10

 

Tôi quay sang ta, hỏi đầy ngạc nhiên:

"Nhưng chẳng phải vừa nãy chính , nhịn một bước thì u nang buồng trứng, lùi một chút thì ung thư vú sao? Vậy nên tiến hay lùi, hoàn toàn tùy thuộc vào việc điều đó có lợi cho mình hay không, đúng không?"

 

Gương mặt hot streamer cứng đờ, môi mấp máy vài lần không lời nào.

 

Bầu không khí trên sân khấu trở nên gượng gạo.

 

Nhà tâm lý học gượng, cố gắng hòa giải:

"Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu vốn là vấn đề ngàn đời khó giải. Chúng ta ở đây chỉ có vài tiếng, sao có thể giải quyết triệt để . Người ta vẫn , mười năm mẹ chồng, mười năm nàng dâu, xét cho cùng, mọi người vẫn là một gia đình. Chúng tôi, những người ngoài, cũng chỉ có thể cố gắng tìm ra vấn đề từ góc độ khách quan nhất."

 

Tôi lạnh lùng phản bác:

"Góc độ khách quan mà ông chính là, trước khi tôi kịp bất cứ lời nào, ông đã phân tích rằng tôi lợi dụng việc kiểm soát con dâu để chứng tỏ quyền uy của mình, thậm chí kết luận rằng tôi mắc chứng con trai?"

 

Nụ của nhà tâm lý học cứng lại trên môi.

 

Khóe miệng ông ta khẽ giật:

"Tôi chỉ đang phân tích, đó là một quá trình suy luận từng bước."

 

Tôi thẳng vào những người trên sân khấu, ánh mắt lạnh lùng.

 

Thay đổi thái độ nhanh thật.

 

Như thể những lời chỉ trích mạnh mẽ vừa rồi không phải từ họ.

 

"Mẹ, con xin lỗi, vừa nãy là do con…" Giang Trần tôi, ngập ngừng .

 

"Mạc Uyên."

 

Tôi ngắt lời, ánh mắt hướng thẳng về phía Mạc Uyên, không để ý đến Giang Trần.

 

Mạc Uyên giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đối diện ánh của tôi.

 

Trong lòng tôi thầm cảm thán, những năm qua, ánh mắt người của tôi không sai.

 

Mạc Uyên không phải kiểu người yếu đuối.

 

Tôi chậm rãi cất tiếng:

"Những gì , tất cả là vì căn nhà đó, đúng không?"

 

Mạc Uyên mím môi, không trả lời ngay.

 

Tôi biết ta đang cân nhắc, đang dò xét, đang lựa chọn.

 

Có lẽ ta không có học vấn cao hay đầu óc xuất chúng, một số người nhờ kinh nghiệm sống đã trích lọc những hiểu biết và phán đoán. Loại hiểu biết này đôi khi còn hiệu quả hơn cả sự thông minh kiểu sách vở như Giang Trần.

 

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

 

Cả hội trường cũng im lặng, chờ đợi.

 

Đến một lúc, ta ra quyết định.

 

"Đúng! Tôi tất cả vì căn nhà đó!"

 

Cô ta đột ngột đứng dậy, như muốn bỏ mọi rào cản, bật khóc và hét lớn:

 

"Nhà hai phòng ngủ, ba người lớn ở đã chật, giờ con sắp sinh, chúng tôi ở đâu?"

 

"Căn nhà này là bố Giang Trần để lại, đáng lẽ ấy cũng có phần. Nhưng giờ nhà chỉ đứng tên bà. Chúng tôi xin bà đổi tên chủ sở hữu, bà lại không đồng ý. Chỉ đổi cái tên thôi, đâu phải không cho bà ở. Chẳng qua chỉ là căn nhà nhỏ 90 mét vuông, có cần phòng bị tôi đến thế không?"

 

"Chúng ta vốn không hòa hợp. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, quá lên, tôi hèn hạ, tôi xấu xa. Tôi xin lỗi bà. Nhưng tôi chỉ tất cả vì gia đình nhỏ của tôi và Giang Trần! Vì đứa con tôi sắp sinh!"

 

"Giờ mọi chuyện ra thế này, tôi chấp nhận gánh hậu quả. Người , người chịu. Các người cứ bắt tôi đi! Tôi sẽ thai. Tôi không thể để con tôi vừa sinh ra đã phải mang tiếng có một người mẹ đáng hổ thẹn như !"

 

Cô ta một hơi, gương mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng.

 

Giang Trần không lao đến an ủi như trước mà ngồi im, bất .

 

Tôi thở dài trong lòng.

 

Hai tháng trước, Giang Trần đột ngột đề nghị tôi sang tên căn nhà cho nó.

 

Tôi từ chối.

 

Chồng tôi qua đời năm tôi 35 tuổi. Căn nhà này là tiền bồi thường từ đơn vị của ông ấy.

 

Dù nhà không lớn, nằm ngay khu trung tâm, là nhà trong khu vực trường học trọng điểm. Giá trị hiện tại lên tới 4,7 triệu tệ, không phải "chỉ là căn nhà nhỏ" như lời Mạc Uyên.

 

Tôi đã dành dụm một khoản để mua nhà riêng cho họ, gửi tiết kiệm kỳ hạn.

 

Nhưng không ngờ họ lại vội vàng kết hôn trước khi khoản tiết kiệm đáo hạn.

 

Ban đầu tôi định tạo bất ngờ cho họ, một chuyện đã khiến tôi từ bỏ ý định đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...