Tôi Là Đứa Con [...] – Chương 8

8

“Cướp trẻ con giữa ban ngày hả!”

“Bắt cóc ngay giữa đường à!”

Bố mẹ bị những tiếng mắng xối xả cho mặt mày méo mó.

Bố tôi đỏ gay mặt, hét lớn:

“Con tôi, tôi đưa về thì có gì sai!”

Mẹ cũng bám lấy cặp sách của tôi, giọng chát chúa:

“Đồ con mất nết, học hành cái gì mà học!”

Bác bán rau bĩu môi:

“Phù! Thời nào rồi còn phân biệt con trai con !”

Bà cụ hàng xóm chống gậy run rẩy :

“Khi Thúy Phần vất vả nuôi nó, hai người trốn ở đâu? Giờ lại mò tới định hớt tay trên?”

Vài trẻ thì lật trắng mắt:

“Chính bà cũng là phụ nữ, mà lại đối xử với con mình thế này, đúng là chưa từng thấy bao giờ!”

Lời mắng như dao, hai người họ chẳng cãi lại .

Thấy hình càng lúc càng bất lợi, họ định bỏ chạy, xung quanh toàn là người.

Lúc này, có người đã kịp báo tin cho dì.

Dì vác cây đòn gánh chạy đến, chắn ngang trước mặt họ:

“Cảnh sát sắp đến đây, hai người dám bắt cóc con tôi giữa đường, hôm nay không xong đâu!”

Mẹ gần như phát cuồng, chỉ tay vào dì mắng xối xả:

“Tống Thúy Phần, đừng có quá đáng! Nó là con ruột tôi, tôi đưa nó về thì sao?”

thẳng:

“Con ruột? Vậy ra đồn công an, để công an xem hộ khẩu nó thuộc về ai, xem hai người có phải đang bắt cóc giữa đường không!”

Mẹ cãi không lại, chỉ hậm hực nhổ nước bọt vào tôi:

“Đồ vô ơn, sinh mày ra uổng công!”

Tôi nhạt:

“Có cần con nhắc lại lúc nào hai người ném con cho dì không? Bát mì dì nấu cho con còn nhiều hơn số sữa mẹ cho con đấy.”

Cảnh sát tới, cuối cùng bố mẹ tôi bị giam bảy ngày vì rối trật tự công cộng.

Khi họ ra khỏi đồn, tôi đã thi xong kỳ thi đại học.

Ngày chờ điểm thi, tim tôi cứ nơm nớp. Dù biết mình bài rất tốt không thấy con số thì lòng chẳng yên.

Nhà không có máy tính, hôm tra điểm tôi phải sang quán mì dưới nhà. Các hàng xóm nhiệt vây quanh, háo hức chờ.

Nhập số báo danh và mật khẩu, hiện ra chỉ là một khoảng trống trắng xóa.

Tim tôi chợt đập dồn, trong lòng đã thoáng đoán .

Những người đứng quanh thấy sắc mặt tôi thay đổi thì bối rối liếc nhau.

Dì thấy tôi tái mặt, cố gắng gượng để an ủi:

“Có phải là bài không như ý không? Không sao, dù có thế nào, dì cũng gắng lo cho con học một trường tốt. Nếu muốn học lại cũng , nhất định phải học tiếp, có học mới có tương lai.”

Mọi người cũng ào ào an ủi:

“Đúng đó, Noãn Dương à, con có năng khiếu học mà.”

“Thi một lần không như ý cũng đừng nản lòng!”

“Sao lại không hiện điểm? Có phải hệ thống lỗi không? Để ông gọi điện lên Bộ Giáo dục hỏi thử!”

Tôi rốt cuộc không nhịn mà phì :

“Dì, mọi người, chắc là điểm của con không hiện lên vì… con vào top 50 của tỉnh rồi.”

Dì giả vờ giận:

“Con dọa chết dì rồi!”

Nói nước mắt dì rưng rưng, hàng xóm cũng đồng loạt thở phào, rồi reo hò chúc mừng.

Tôi biết mình tốt, không ngờ lại tốt đến .

Cho đến khi điện thoại của dì liên tục reo – từ Thanh Hoa, Bắc Đại, đến sở giáo dục và trường học – lúc đó tôi mới biết mình chính là thủ khoa kỳ thi năm nay!

Không chỉ các trường đại học danh tiếng tranh giành, điều khiến tôi mừng rỡ hơn cả là số tiền thưởng khổng lồ.

Nhà trường thưởng 10 vạn, thành phố thưởng 20 vạn, một công ty bất sản tài trợ 50 vạn…

Trong tay tôi bỗng có đến 80 vạn – một con số trước đây tôi không dám mơ.

Nhưng ngay trong ngày nhận tiền, tôi ý thức một việc quan trọng và lập tức tìm đến công ty bất sản đã trao thưởng.

“Con muốn mua nhà?”

Tôi gật đầu thật mạnh, và cầu ghi tên dì.

Nhờ chính sách ưu đãi, tôi dùng 72 vạn thanh toán một lần mua căn hộ 120m².

Từ nay, tôi và dì đã có mái nhà thuộc về mình, không còn phải chạy khắp nơi trọ hay lo sợ mỗi lần đóng tiền nhà.

Tôi không để lại cho mình dù chỉ một đồng.

Còn 8 vạn… tôi tìm đến quản lý chợ.

Ông quản lý chợ là người to lớn, mặt đầy sẹo, ánh mắt nghiêm khắc, thường đuổi thẳng tay những người bán không tuân thủ quy định.

Nhưng tôi biết ông là người tốt.

Nhiều lần dì không kịp đóng phí, ông đều nới cho vài ngày, còn hay giúp dì gọi khách.

Ngoài các sạp hàng nhỏ, chợ còn có những gian cửa hàng cố định, bán đủ thứ: hoa quả, quần áo, tạp hóa…

Tôi thật:

“Cháu muốn mua một gian cửa hàng cho dì. Nhưng… bố mẹ cháu có thể sẽ khó dễ, có chịu bán không ạ?”

Ông khẩy:

“Buôn bán ai lại từ chối khách. Hai người đó mà dám bước vào chợ của tôi, tôi khiến họ phải ra khỏi đây bằng đầu gối.”

Thế là 80 vạn của tôi hết sạch. Tôi mua một căn hộ và một gian cửa hàng, tất cả đều đứng tên dì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...