4
Bố mẹ thấy phiền, liền đặt tôi ra sân.
Có hàng xóm thương quá mới mang cho một bát cháo loãng, tôi nhờ mà sống sót.
Ánh mắt tôi tiếp tục đảo qua thấy sàn nhà liệt đồ chơi, sách trò chơi trí tuệ xếp hình, lego.
Nhà từng nuôi tôi tốn cơm, thế mà bây giờ lại nuôi em trai đầy đủ, sung túc hơn cả đứa nhà giàu nhất lớp tôi – con của ông chủ xưởng dệt.
Tôi nhớ ra họ từng hứa, khi sinh em trai sẽ đón tôi về.
Nhưng họ chưa từng đến đón.
Dì đã nhắc chuyện này nhiều lần, luôn bị họ gạt đi.
“Trong nhà phải nuôi con trai, áp lực lớn lắm.”
“Dù sao con cũng chẳng lấy chồng, nuôi thêm một người chẳng phải là thêm một đôi đũa thôi sao.”
Ánh mắt tôi vô dừng lại ở hộp sữa bột ngoại nhập.
Mẹ lập tức cau có, tôi chằm chằm:
“Ánh mắt đó là sao? Có phải mẹ bỏ đói bỏ rét con đâu mà như oan ức lắm ấy!”
“Nếu không phải mẹ gửi con cho dì, con có sống tử tế như bây giờ không?”
Tôi thẳng vào bà:
“Mẹ không nuôi nổi con, tiền sữa và đồ chơi của em trai đều rất đắt.”
Mẹ hất cằm đầy khinh bỉ:
“Con là con , nó là con trai, sao so sánh ?”
Tôi đã nhịn từ nãy đến giờ, giờ phải thẳng.
Mục đích hôm nay tôi về đây là xin tiền đóng học phí, tiền tài liệu và tiền ăn một tháng.
Họ đã tiêu nhiều tiền cho em trai như , chẳng lẽ đến chút tiền học này cũng không bỏ ra?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
“Mẹ, con không có tiền đóng tiền cơm ở trường. Con cũng là con của mẹ, mẹ có thể cho con một…”
Lời còn chưa hết, mẹ đã quát lên, cắt ngang:
“Đừng có mơ! Tiền trong nhà là để dành cho em trai con lấy vợ sau này! Một đồng cũng không đến lượt cái thứ con như con!”
Nói xong, nhận ra mình lỡ lời, mẹ đổi sang giọng giả vờ dịu dàng:
“Mấy cái tài liệu với sách vở kia đắt lắm, không cần thiết phải mua. Ai học thì không cần mấy cái đó vẫn học thôi.”
“Số tiền đó đủ để mẹ mua cho em trai con một bộ quần áo thật đẹp. Con là con , ngoan đi, đừng so đo với em trai.”
Tôi im lặng bà, từng lời bà như chiếc gai nhọn cắm sâu vào tim.
Bị tôi , mẹ càng lúc càng mất tự tin, cuối cùng nổi giận.
“Chát!”
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt tôi.
“Cút ngay! Không đóng nổi tiền thì nghỉ học đi!”
“Nhìn gì mà ? Tao là mẹ ruột của mày, tao đánh là chuyện đương nhiên!”
Khi về đến nhà, mặt tôi vẫn còn sưng vù, không cách nào xẹp xuống.
Tôi sợ dì phát hiện, sao giấu nổi? Dì vừa đã nhận ra ngay.
“Mặt con bị sao ?” – dì nghiêm giọng – “Con đánh nhau với ai à?”
“Không có…” – tôi cúi gằm đầu, giọng nhỏ như muỗi – “Là mẹ đánh.”
Nghe xong câu chuyện, lồng ngực dì phập phồng dữ dội, hơi thở nặng nề như kéo bễ.
“Cha mẹ ruột! Đúng là cha mẹ ruột!”
Cuối cùng, số tiền tôi cần là do các ở chợ góp lại, lẻ tẻ từng đồng xu.
Có Trương bán cá, ngày thường tiếng dao chặt cá vang ầm ầm, người to tiếng như sấm.
Nhưng mỗi khi thấy tôi, đều lau tay, chọn con cá chẽm to nhất nhét vào tay tôi:
“Con , mang về đi, hấp là ngon nhất!”
Có Liễu bán đậu phụ, bình thường mặc cả từng hào, thiếu một xu cũng càm ràm.
Vậy mà lúc nào dọn hàng cũng dúi vào tay dì một miếng đậu phụ:
“Con bé nhà gầy quá, đem về cho nó ăn thêm.”
Có cả Phương bán thịt lợn, người lúc nào cũng đầy mùi mỡ, năng ồm ồm, chỉ với tôi là lúc nào cũng hiền:
“Cầm lấy miếng gan lợn này đi, đừng ngại. Thứ này rẻ tốt cho sức khỏe lắm.”
Họ chẳng có chút máu mủ nào với tôi, mà còn tốt hơn cả bố mẹ ruột.
Ngày chân dì vừa khỏi, dì đột ngột xin nghỉ giúp tôi và :
“Đi, theo dì về làng.”
Không chỉ , dì còn gói ghém hành lý của tôi.
Tôi như bị sét đánh, nỗi sợ bị người quan trọng nhất bỏ rơi cuối cùng cũng thành sự thật. Nước mắt tuôn rơi không kìm .
Dì chỉ liếc tôi một cái, mặc kệ tôi khóc.
Tôi ngoan ngoãn đi theo dì. Dì nuôi tôi bao nhiêu năm như đã là ơn lớn, tôi nào dám trách, nào dám cứ mãi ở nhờ?
Vừa bước vào làng, đã có người chỉ trỏ, mấy kẻ thích hóng chuyện còn chạy đi báo với bố mẹ tôi.
“Con đàn bà chua ngoa lại về làng kìa.”
“Không lấy chồng, không sinh con, sống để gì?”
“Phụ nữ không sinh con thì đời coi như vô nghĩa.”
Dì coi như không nghe thấy, còn tôi tức đỏ mắt, trừng lại.
Tôi biết tính dì, tính khí mạnh mẽ, ai bắt nạt dì đều bị dì chống nạnh chửi lại, nên cả làng hay gọi dì là “chua ngoa”.
Nhưng chính dáng vẻ “chua ngoa” đó đã che chở cho tôi, là tiền mồ hôi nước mắt của dì nuôi tôi ăn học, mặc quần áo tử tế.
Bạn thấy sao?