4
Bảy ngày sau, kết quả có rồi.
Không ai tin nổi — đó… cũng không phải là em tôi!
Nhưng với tôi, kết quả này không bất ngờ.
Mẹ tôi như người mất hồn, lảo đảo rời khỏi đồn. Bố thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, mẹ bỗng nhớ đến chuyện streamer xem bói hôm trước. Bà lập tức bảo tôi tải lại ứng dụng livestream, muốn tiếp tục hỏi han.
Ban đầu tôi không muốn tải lại cho mẹ, sợ bà lại mù quáng tin bậy. Nhưng cũng sợ bà nghĩ quẩn nên đành thao tác lại.
Dù sao, cho bà một tia hy vọng vẫn còn hơn để bà vô vọng tìm kiếm.
Tải xong, tôi đăng nhập vào tài khoản của mẹ. Thấy một loạt tin nhắn riêng, trong đó có hai tin do chính streamer kia gửi đến:
“Chuyện con mất tích, chồng và con hiện tại của đều biết. Họ đã giấu suốt bao năm!”
“Cô phải cẩn thận với chồng và con mình!”
Streamer này đúng là linh tinh quá đáng, tôi liền đưa điện thoại cho mẹ xem.
“Mẹ xem, cái streamer này vẫn đang cố gắng lừa mẹ đấy. Đừng tin vào mấy chuyện bịa đặt này nha!”
“Bây giờ bọn họ chỉ vì nổi tiếng, cái gì cũng dám cả!”
Mẹ tôi mặt biến sắc, vẫn thản nhiên xóa hết tin nhắn trước mặt tôi. “Ừ, mẹ biết rồi. Mẹ sẽ không tin nữa đâu.”
Thấy mẹ bình tĩnh như , tôi mới yên tâm phần nào.
Hôm sau, khi tôi đang việc ở công ty, đột nhiên có mấy cảnh sát đến tận nơi tìm tôi.
Tôi bị đưa đến đồn trong trạng mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì.
Vừa vào phòng, tôi thấy mẹ mình đang ngồi bên trong.
Tôi hoang mang hỏi: “Mẹ? Sao lại thế này? Có chuyện gì ?”
Mẹ tôi tôi, ánh mắt lúng túng, tránh né. Miệng ú ớ, không chịu rõ.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?” Tôi hơi lớn tiếng vì bực bội.
Cuối cùng, mẹ tôi mới lên tiếng:
“Streamer đó … bố con biết tung tích của Man Man!”
Tim tôi lập tức khựng lại một nhịp.
Tim tôi như bị treo lơ lửng nơi cổ họng.
“Sau đó thì sao ạ?”
Tôi đảo mắt quanh, không thấy bóng dáng bố đâu cả.
“Mấy công an đưa bố con vào phòng thẩm vấn rồi.” Mẹ tôi chỉ vào một cánh cửa phía trong.
Tôi không thể tin nổi. “Mẹ! Sao mẹ lại tin lời mấy streamer trên mạng, còn kéo cả công an đến bắt bố con nữa chứ!”
Nhìn mẹ cúi gằm mặt, bối rối đến mức chẳng dám tôi, tôi chỉ biết thở dài.
“Mẹ quên rồi à? Năm ngoái có một streamer cũng tìm em, cuối cùng lừa mẹ tám chục triệu đấy!” “Số tiền đó, tháng trước con mới trả xong!”
Nói xong, tôi định quay sang giải thích với cảnh sát.
Nhưng chưa kịp gì thì cổ tay đã bị còng lại.
“Cái gì? Gì ? Sao lại còng tôi?”
Tôi trừng mắt mẹ, giọng nghẹn lại: Đến cả con… mẹ cũng muốn bắt sao?”
Cuối cùng, mẹ tôi cũng ngẩng đầu lên tôi.
Gương mặt đanh lại, ánh mắt đầy oán giận: “Con cũng biết em con đang ở đâu đúng không?”
“Các người ai cũng biết, chỉ có tôi là bị giấu! Giấu tôi suốt 18 năm! Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi thì có gì sai?”
Tôi như rơi xuống đáy vực, lòng nguội lạnh từng chút.
“Lại là streamer đó với mẹ sao?”
Mẹ tôi gật đầu. “Cư dân mạng đều chị ta rất chuẩn!”
“Nếu các con thực sự không biết gì, điều tra xong cũng sẽ thả thôi, chẳng mất mát gì cả!”
Ánh mắt mẹ ánh lên sự kích khiến tôi không nhận ra bà nữa.
5
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, dằn cơn giận đang trào lên trong ngực.
Giọng tôi trầm xuống, nhẹ nhàng nghiêm nghị:
“Mẹ à… sao mẹ cứ cố chấp như ? Con đã bao lần là đừng tin mấy chuyện đó mà…”
Sau đó, tôi bị dẫn vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện là hai cảnh sát.
“Tên là gì?”
“Chu Doãn Doãn.”
Cảnh sát trẻ hơn cắt ngang lời tôi. “Không, tên là Chu Man Man!”
Câu đó khiến toàn thân tôi cứng đờ. Tôi ngẩng phắt lên, ngơ ngác ta.
“Cảnh sát… em tôi mất tích đã 18 năm rồi! Tôi là Chu Doãn Doãn!”
Vẻ mặt ta như không tin lời tôi. “Vậy chứng minh đi.”
Tôi bật khó tin. “Ý các là… tôi phải chứng minh mình là chính tôi sao?”
“Chứng minh bằng căn cước công dân không à? Dấu vân tay, hồ sơ, giấy tờ — chẳng phải các còn nắm rõ hơn tôi sao?”
Hai người nhau, có vẻ hơi lúng túng. “Dấu vân tay là ghi sau khi em mất tích, nên không thể chứng minh chính là Chu Doãn Doãn.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bất lực như . Từ bao giờ… tôi lại phải đi chứng minh mình là chính mình?
Bạn thấy sao?