2
Bố mẹ tôi lập tức định rời đi ngay, muốn đến nơi đó ngay lập tức.
Cảnh sát Vương vội vàng giữ họ lại. “Hai người đơn độc quá, đợi mai tôi gọi thêm mấy người cùng đi sẽ an toàn hơn!”
Bố mẹ tôi có chút do dự. Tôi nhanh chóng lên tiếng phụ hoạ: “Bố mẹ à, có cảnh sát đi cùng thì chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều!”
Đến khi họ gật đầu đồng ý, tôi bắt đầu tra địa chỉ kia trên mạng. Nơi đó không quá gần cũng không quá xa, lái xe khoảng 5 tiếng là tới.
Chúng tôi đến dưới chân núi, đã thấy có cảnh sát chờ sẵn ở đó.
Anh ấy đưa chúng tôi vào làng và tìm đến trưởng thôn.
Sau đó, chúng tôi cùng trưởng thôn đi đến một căn nhà nhỏ cũ kỹ, xập xệ.
Tim tôi như treo lên tận cổ, lòng ngập tràn lo lắng.
Chẳng lẽ… em tôi thực sự ở đây?
Đúng lúc đó, một người phụ nữ đầu tóc bù xù, ôm theo đứa nhỏ bước ra từ trong nhà.
“Các người tìm ai?” Cô ta trông chỉ tầm hai mươi tuổi.
Trưởng thôn bước lên: “Người nhà họ Lâm đây là cảnh sát. Họ đến giúp tìm lại bố mẹ ruột!”
Sau lưng ta có một người đàn ông bước ra. “Bố mẹ cái gì chứ? Bố mẹ của Tiểu Ngọc nhà tôi chết hết rồi!”
“Biến đi, đừng có đứng lảng vảng trước cửa nhà tôi!”
Chúng tôi bị đuổi ra ngoài. Vừa đóng cửa lại, bên trong liền vang lên một tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
Cảnh sát Vương lập tức đẩy cửa xông vào. Hét lớn với người đàn ông đang đánh kia:
“Bạo hành gia đình cũng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy!”
Nghe đến đây, gã đàn ông kia lại thô bạo đá thêm một cú vào người phụ nữ.
“Phì, thật xui xẻo!”
Trưởng thôn bước ra, gượng để hòa giải hai bên.
Người đàn ông mặt mày đen kịt chúng tôi chằm chằm, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi đưa kia đi.
Nhưng ấy không phải em tôi — tuổi tác và ngoại hình hoàn toàn không khớp!
Mẹ tôi thương xót cho những gì ấy đã phải chịu đựng, lại nghĩ đến đứa con thất lạc suốt 18 năm, liền khóc không ngừng .
Trên đường trở về, cảnh sát Vương liên tục gọi điện thoại.
Dựa vào mô tả của người phụ nữ kia, nhanh chóng giúp ấy tìm gia đình.
Khi chúng tôi quay lại đồn cảnh sát, một cặp vợ chồng già đã đứng chờ sẵn ở trước cửa.
Vừa thấy họ, người phụ nữ lập tức òa khóc nức nở.
Cô ta quỳ sụp xuống trước họ, gọi to: “Bố mẹ ơi!”
Nhìn cảnh đoàn tụ của gia đình họ, mẹ tôi vì quá đau lòng mà ngất lịm.
Về đến nhà, sợ mẹ nghĩ quẩn, bố tôi vội liên lạc với dì cả, nhờ dì đến khuyên nhủ.
Lúc dì bước vào, tôi đang ngồi bên mép giường đút cháo cho mẹ.
“Man Man? Con về rồi sao?”
Dì tôi, vẻ mặt rạng rỡ đầy vui mừng.
Sắc mặt bố mẹ lập tức cứng lại, trắng bệch.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén cảm vừa bộc lộ, nhanh chóng đặt bát cháo xuống rồi bướctới kéo tay dì.
“Dì ơi, dì kỹ lại đi! Con là Doãn Doãn mà! Em con vẫn chưa tìm thấy đâu…”
Tôi thở dài một tiếng. “Nếu em ấy thật sự quay về, chắc mẹ con đã không đau buồn thế này…”
Nghe tôi , nét mặt mẹ lập tức trở nên khó coi.
3
“Doãn Doãn?” Dì cả nhíu mày khó hiểu.
“Hồi nhỏ dì hay mua kẹo hồ lô cho con ăn, còn dặn là không kể với ai mà. Dì quên rồi sao?”
“Con với Man Man đúng là giống nhau, em ấy bị tự kỷ mà… Em ấy sao có thể năng vui vẻ như con ?”
Tôi nũng nịu với mẹ và dì. “Nếu Man Man chưa mất tích, bây giờ đứng cạnh con, chắc mọi người cũng chẳng phân biệt nổi tụi con đâu!”
Sắc mặt bố mẹ dịu lại rõ rệt, tôi tranh thủ kéo gần khoảng cách với dì cả.
Dì ngồi xuống bên mép giường, vừa vừa vỗ về mẹ. “Em à, Doãn Doãn ngoan thế này… xem như con bé là Man Man cũng rồi.”
“Đã tìm suốt 18 năm rồi, cũng nên học cách buông bỏ thôi.”
Tôi vẫn luôn ý nét mặt của bố mẹ, thấy họ dần ổn định, tôi mới thở phào.
Mẹ đỏ hoe mắt, bật khóc: “Không biết Man Man bây giờ đang ở đâu… đã phải chịu bao nhiêu khổ cực…”
Dì cả liền đổi sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí.
Một tuần sau, mẹ tôi cuối cùng cũng nguôi ngoai sau cú sốc lần trước.
Chúng tôi lại nhận tin từ cảnh sát!
Cảnh sát Vương gọi điện cho tôi, giọng đầy phấn khích: “Lần này bé cứu trông rất giống em ! Cả độ tuổi cũng khớp nữa!”
“Cả nhà mau đến nhận mặt đi!”
Tôi không giữ chặt chiếc ly trong tay, “choang” một tiếng, nó rơi xuống đất vỡ tan.
Nghe tin, tôi lập tức giả vờ hào hứng hét lên: “Bố mẹ ơi! Mình mau đi xem đi! Lần này có hy vọng thật sự đó!”
Nhưng bố mẹ tôi lại không mừng rỡ như tôi tưởng.
Mẹ thở dài một hơi: “Bao năm nay, đã hy vọng biết bao lần… cuối cùng đều là thất vọng.”
Bố nắm lấy tay mẹ, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng bỏ cuộc, biết đâu lần này là thật thì sao?”
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến đồn cảnh sát.
Vừa đến nơi, tôi thấy một đang ngồi đối diện bên trong. Nhìn thoáng qua tôi giật mình — ấy thực sự có đến bảy phần giống tôi!
Mẹ tôi bé, môi run run như muốn gì đó, vì quá mà chẳng thốt nên lời.
Bà bước nhanh vài bước tới trước mặt , tay run rẩy đưa lên giữa không trung.
Cô nhận ra điều gì đó lạ lạ, ngẩng đầu mẹ tôi. “Cô là…?”
Tôi phấn khích bước lên, nắm lấy tay ấy: “Em ! Cuối cùng chị cũng tìm em rồi!”
Mẹ tôi ôm chầm lấy bé, khóc nức nở vì . Bố tôi thì mặt tái mét, trông vô cùng lo lắng!
Nhưng tôi biết, này… vẫn chưa chắc là em tôi.
Lúc cảnh sát Vương bước ra, mẹ tôi mới chịu buông bé ra.
“Tuổi tác, ký ức và ngoại hình đều khá khớp đấy!” Anh ấy đưa tập tài liệu trong tay cho tôi xem.
Tôi cầm lấy, lật vài trang rồi , đưa cho bố mẹ bên cạnh. “Có lẽ… ấy chính là Man Man thật rồi!”
Bố mẹ tôi vừa định đưa bé về nhà thì bị cảnh sát Vương ngăn lại: “Để chắc chắn, chúng ta vẫn cần xét nghiệm ADN.”
Dĩ nhiên, chúng tôi hoàn toàn hợp tác.
Bạn thấy sao?