Tôi Là Bố Anh [...] – Chương 8

Anh ta rót cho tôi ly nước, với giọng sâu xa: “Thấy chưa, tôi họp lớp chẳng có gì tốt lành.”

“Vừa phải bực mình, vừa đói bụng, xem lần sau còn dám đi không.”

Tôi không phản bác , thực sự hối hận đã đi hôm nay.

“Được rồi, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn trâu ngựa cho , chỉ cần trả lương đầy đủ.”

“Được thôi.”

Tôi vốn nghĩ chuyện với Lý Bác đã chấm dứt, ta lại không chịu buông tha.

Không biết hắn lấy đâu ra địa chỉ công ty tôi, ngày nào cũng gửi hoa tới.

Thẩm Trạch đã dặn bảo vệ dưới lầu không cho người lạ vào.

Con đường này bị chặn, Lý Bác liền chuyển sang chờ ở cổng.

Hôm nay gửi hoa, mai gửi bánh, tôi không nhận, hắn vẫn cứ gửi.

“Anh đang quấy rối đấy, tôi không tin là thích tôi đến mức đó.”

“Đừng tự lừa mình nữa.”

Tôi thật sự nghi hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết tổng tài, hoặc mắc chứng hoang tưởng về mối khắc cốt ghi tâm.

“Dù sao cũng chưa có trai, tại sao không cho tôi một cơ hội bắt đầu lại?”

“Ai bảo ấy không có trai?”

Thẩm Trạch bước nhanh đến, khoác vai tôi kéo vào lòng.

“Cô ấy vừa chính thức trở thành tôi hôm qua.”

“Làm ơn đừng phiền tôi nữa.”

Lý Bác thất thần: “Tôi không tin.”

Thẩm Trạch mím môi nhạt, trao cho tôi ánh mắt ám chỉ.

Tôi ngần ngại một chút rồi nhón chân, hôn nhẹ lên môi ấy.

10.

Lý Bác đi rồi, bầu không khí giữa tôi và Thẩm Trạch bỗng trở nên kỳ lạ.

Anh ta vừa lái xe, vừa mím môi, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên môi.

Tôi có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, vừa rồi thế bắt buộc, coi như bị chó liếm một cái đi.”

Xe đột ngột phanh gấp, Thẩm Trạch trợn mắt tôi không thể tin nổi, “Cô định hôn chùa à?”

Chẳng phải chính ta ra hiệu sao? Sao cứ như tôi cố chiếm lợi của ta .

“Vậy… sao giờ?”

“Để tôi hôn lại ?”

Vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã biết mình lại buột miệng bậy.

Nhưng Thẩm Trạch lại đồng ý thẳng thắn, “Được thôi.”

Anh ta tháo dây an toàn, nghiêng người về phía tôi. Khoảng cách ngày càng gần, tôi có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt ta.

Làn da trắng mịn, mà muốn chạm vào.

Má tôi bị Thẩm Trạch dùng lực nhẹ bóp lại, khiến tôi buộc phải chu môi ra.

“Tôi đang chuẩn bị hôn , lại mơ màng sao?”

“Xin lỗi.”

Tôi hít sâu lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị chạm môi với ta.

Nhưng mà, hai chúng tôi cứ mập mờ hôn tới hôn lui thế này thì thành cái gì?

Không , không thể như .

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, tôi quay đầu đi, môi chỉ lướt nhẹ qua khóe môi ta.

Nụ hôn của Thẩm Trạch rơi trên má tôi.

Anh ta thở hơi nặng hơn một chút, ghé sát tai tôi thì thầm bằng giọng trầm thấp dễ nghe: “Tôi không cần trả lại nụ hôn đó.”

“Tôi muốn đổi nó lấy một điều khác.”

Tôi như nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, “Điều… điều gì?”

“Một cơ hội theo đuổi , không?”

Thật ra, tôi đã xác định lòng mình.

“Tôi nghĩ, chắc là tôi thích rồi, nên không cần phải theo đuổi nữa đâu.”

“Không , nghi thức là phải có.”

Thôi , ta đúng là kiểu người coi trọng nghi thức.

“Nhưng mà, tôi có thể tập trước kỹ năng trai không?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận đôi môi mềm mại, ấm áp của ta áp lên môi tôi.

Thẩm Trạch hôn tôi.

Tôi không nhịn đưa tay lên vuốt má ta.

Ừm, đúng như tôi tưởng tượng, mịn màng mềm mại.

Tôi bắt đầu mong chờ về chuyện của hai chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...